Mục lục
Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1144

“Trên đời này không có thứ gì là không có căn cứ, cho dù là truyền thuyết thì cũng phải có cơ sở nào đó”.

“Dù sao cũng đến rồi, đợi sau khi xong việc, chúng ta cùng lên núi xem thử, nói không chừng chúng ta còn có thể tìm được bảo vật”.

Diệp Vĩnh Khang cười đùa.

“Anh nằm mơ đi, còn bảo vật gì chứ! Núi Lan Đình là nơi cấm người sống bước vào, bao nhiêu năm nay chưa từng có ai leo lên nửa sườn núi, cho dù có người lên thì cũng không thể sống sót rời đi”.

Trần Tiểu Túy nói.

“Ồ? Kỳ lạ vậy sao?”

Diệp Vĩnh Khang thấy hứng thú.

“Ừ, Đây không phải là tin đồn, tất cả đều là sự thật”.

Trần Tiểu Túy gật đầu nói: “Trước đây có rất nhiều chuyên gia từng đến, cố gắng tìm ra bí mật trên núi, nhưng dù đội ngũ có chuyện nghiệp đến cỡ nào đi vào thì cũng chưa từng thấy họ đi ra”.

“Cuối cùng nhà nước không còn cách nào khác, chỉ có thể phong tỏa sườn núi Lan Đình, chỉ mở một điểm dừng chân nhỏ dưới chân núi làm thắng cảnh”.

Diệp Vĩnh Khang chép miệng, nhìn về phía núi Lan Đình, nói: “Thật sự có chuyện kỳ lạ vậy sao?”

Sau khi tìm một nhà hàng để lấp đầy bụng, Diệp Vĩnh Khang bảo Trần Tiểu Tuý đưa anh đi gặp đám người nhà họ Trần kia.

“Vĩnh Khang…”

Trần Tiểu Tuý đột nhiên hơi do dự: “Em muốn thương lượng với anh một chuyện, có thể để đến ngày mai rồi đưa anh trở về được không?”

“Ồ? Tại sao?”

Diệp Vĩnh Khang hoài nghi hỏi.

Trần Tiểu Tuý cúi đầu, dùng tay khẽ nắm lấy góc áo, trong giọng điệu bi thương và ấm ức: “Hôm nay là lễ mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần, không mời người ngoài, chỉ tổ chức ăn mừng với một số người họ hàng thôi nên…”

“Vậy thì em lại càng nên đi mới phải”.

Diệp Vĩnh Khang giơ tay ngắt lời Trần Tiểu Tuý, hơi híp mắt nói với vẻ thú vị: “Nếu như đều là họ hàng thì cô chị gái tự nhận mình cực kỳ thông minh kia của em và cả mấy người nhà họ Trần vẫn luôn bắt nạt em cũng đều tới đủ cả nhỉ”.

Trần Tiểu Tuý khẽ gật đầu: “Vĩnh Khang, chúng mình vẫn nên để ngày mai rồi đi, hôm hay em sợ…”

“Em sợ cái quái gì?”

Diệp Vĩnh Khang không đợi đối phương nói hết câu đã đột nhiên giơ tay nâng cằm đối phương lên: “Nghe đây, nếu như sau này người phụ nữ của anh còn nói một chữ sợ nữa thì chính là tát lên trên mặt Diệp Vĩnh Khang anh!”

“Ừ…em biết rồi…”

Trần Tiểu Tuý cũng không biết nên hình dung tâm trạng lúc này ra sao, đối phương rõ ràng đang trừng mắt nhìn mình vô cùng hung hãn, rõ ràng đang xiết cằm mình tới phát đau, thế nhưng cô ấy lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc và yên lòng, thậm chí còn cực kỳ hưởng thụ.

“Ngay cả người phụ nữ của anh mà cũng dám động vào, anh thấy đám người này đúng là chán sống rồi!”

Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới buông lỏng tay ra, bực tức nói: “Bây giờ dẫn anh tới nhà em ngay và luôn, bắt nạt người phụ nữ của Diệp Vĩnh Khang anh, một phút anh cũng không thể nhẫn nhịn!”

“Được, giờ em sẽ dẫn anh đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK