Những người xem không cho rằng vấn đề này có gì là lớn, nhao nhao hết cả lên.
Cô gái giận đến tái mặt, cô ta liếc mắt và chỉ vào một đôi vòng tay bằng ngọc băng tuyệt đẹp bên cạnh: "Gói đôi vòng có giá một triệu sáu trăm nghìn tệ này lại cho tôi!"
Hạ Huyền Trúc vẫn bình tĩnh, đang định nói, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vung tay lên: "Sắp đến giờ rồi, đừng để mẹ chờ lâu, hay là mua nhiều một thể đi".
Vừa nói xong, mi mắt của cô gái bên cạnh liền nhảy loạn xạ.
Nhưng thứ vừa nãy đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của cô ta, hơn nữa thẻ tín dụng cũng quẹt đến nóng cả lên rồi!
Những người xung quanh nghe xong lời của Diệp Vĩnh Khang đều trợn mắt há mồm, nín thở mong chờ cảnh tiêu tiền như rác.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn ngọc bội bên trong tấm kính trên quầy, sau đó chỉ vào vài món đồ: "Cái này, cái này, cái này, cái bên trên, cái này…"
Mới nói được nửa câu, cô gái bên cạnh liền phá lên cười.
"Ha haha ha, cười ỉa, còn tưởng ghê gớm thế nào!"
"Mấy món nhỏ này đắt nhất cũng không đến mười nghìn tệ.
Cậu coi người khác là đồ ngu sao? Ha haha ha, nghèo chính là nghèo, không giả vờ được nữa chứ gì".
Đám người xem cũng lắc đầu chế giễu, cho rằng người này hẳn là không thể ra vẻ được nữa, mới miễn cưỡng chống đỡ như vây.
Hạ Huyền Trúc ở bên cũng bối rối, cô biết rất rõ tính tình của Diệp Vĩnh Khang, chưa bao giờ coi trọng tiền bạc, bây giờ lại còn đang tranh đấu với người ta, sao lại đi chọn mấy đồ rẻ tiền làm gì?
Mặt Diệp Vĩnh Khang không hề biết sắc, tiếp tục chỉ vào vài thứ rẻ hơn, tổng cộng có khoảng mười thứ, sau đó hài lòng gật đầu: "Là đống đó".
"Ha ha ha ha ha ha!"
Cô gái ôm bụng cười: "Oa, mua một lúc mười cái, nhiều như vậy, mà mấy cái này cộng lại có lên tới năm mươi nghìn tệ không?"
"Ha haha ha, dù muốn đóng giả phú ông cũng phải động não chút đi chứ, có phải so số lượng đâu, ha ha ha ha!"
Cô nhân viên bán hàng bên cạnh trong lòng nở hoa, nghĩ không biết hôm nay là ngày gì, một đống này cộng lại có thể bằng thành tích hơn nửa năm của cô ấy đấy.
"Thưa anh, anh muốn mua hết mười cái này sao? Tôi gói lại cho anh!”
Nhân viên bán hàng vội vàng chuẩn bị quét mã QR để ra giá.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lắc đầu, sau đó nhàn nhạt nói ra một lời lập tức làm cho không khí chung quanh trở nên đông cứng lại.
"Không, ý của tôi là, ngoại trừ mười món rẻ này, tất cả những thứ trong quầy này đều gói lại cho tôi!"
Yên lặng!
Danh Sách Chương: