Chương 723
Diệp Vĩnh Khang cười thích thú, ở nhà, Hạ Huyền Trúc là một người vợ, người mẹ tốt, dịu dàng và đáng yêu, nhưng bên ngoài, Hạ Huyền Trúc là một phụ nữ sắc sảo và khôn khéo.
“Ông ta không cúi đầu với em mà cúi đầu với lợi ích”.
Vẻ mặt Hạ Huyền Trúc bình tĩnh, không hề bị lời nịnh hót làm lu mờ lý trí, cô chọn một chỗ ở hàng ghế sau, tiếp tục nói: “Người đàn ông này chỉ là một con buôn bán vật liệu xây dựng hạng hai”.
“Dựa vào việc khi em xây dựng khu sản nghiệp, đã kiếm được một khoản và hoàn thành tích lũy ban đầu. Đó là lý do tại sao công ty xây dựng này lại ra đời”.
“Công ty xây dựng Huyền Trúc gần đây đã trúng thầu một số dự án tốt mới. Ông ta đã nhiều lần tìm gặp em, muốn hợp tác với công ty. Hiện công ty đang trong giai đoạn xem xét nên đương nhiên ông ta phải cung kính với em rồi”.
Diệp Vĩnh Khang cười gật đầu, cũng không ghét loại chuyện này, dù sao cũng là thương nhân, cúi đầu vì lợi ích là chuyện bình thường.
Công ty vật liệu xây dựng lần này khai trương mời rất nhiều nghệ sĩ biểu diễn, nhưng với thực lực của chủ công ty vật liệu xây dựng, chắc chắn không thể mời được ngôi sao lớn hay người nổi tiếng trên mạng.
Đa phần đều là những ngôi sao ít tên tuổi, tiểu phẩm chủ yếu dựa vào điểm gây cười rẻ tiền để mua vui, còn các ca sĩ chủ yếu dựa vào vẻ ngoài để thu hút khán giả.
Diệp Vĩnh Khang tuy không phải là người làm công tác văn hóa nhưng vì ở vị trí cao đã lâu, lại có khiếu nghệ thuật cao, không thể hứng thú nổi với mấy thứ giải trí ba phải này, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi Diệp Vĩnh Khang đang ngủ, một chất giọng du dương trầm bổng đột nhiên vang lên.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên liền thấy trên sân khấu, giọng hát đó là của một nữ ca sĩ mặc váy hồng.
Bài cô ấy hát anh chưa từng nghe bao giờ, có thể là bản gốc, giai điệu khá cổ xưa, nhưng không hề kệch cỡm, giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp đang từ từ hiện ra trước mắt.
Bài hát này không phải do mình cô ấy hát mà là do một nhóm biểu diễn, có một chàng trai trẻ tuổi bên cạnh cô ấy đang ra sức hát đoạn điệp khúc.
“Được phết!”
Diệp Vĩnh Khang không khỏi thầm khen ngợi.
Hạ Huyền Trúc cũng nghe rất say mê, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra ghi lại khoảnh khắc này.
Sau khi hát xong, khán giả ồ lên vỗ tay, nhóm nhạc mỉm cười chào cảm ơn, sau đó rời khỏi sân khấu.
Vẻ mặt của Hạ Huyền Trúc tỏ ra vẻ chưa thỏa mãn: “Anh cũng cảm thấy hay đúng không, em lúc nãy nghe cũng rất nhập tâm, lâu lắm rồi mới nghe được bài hát hay như vậy đấy”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu đồng ý: “Nghe cũng hay, nhưng anh lại thấy rất kỳ quái. Cô gái này bất kể là giọng hát hay kỹ năng ca hát đều vượt mặt đám minh tinh nổi tiếng, vậy tại sao lại không nổi tiếng?”
“Bởi vì nước ở ngành giải trí rất sâu, muốn nổi không dễ vậy đâu”.
Lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại thì thấy đó là Quách Thụy Hoa, ông trùm truyền thông mới của Giang Bắc, cũng được mời tham dự lễ khai trương công ty vật liệu xây dựng.
“Ồ, ông nói nghe xem nào?”
Diệp Vĩnh Khang vỗ ghế bên cạnh, để Quách Thụy Hoa ngồi bên cạnh, quan tâm hỏi.
“Cảm ơn cậu Diệp”.
Quách Thụy Hoa cung kính gật đầu với Diệp Vĩnh Khang, cư xử có chút nịnh nọt, nhanh chóng ngồi xuống giải thích: “Với tốc độ phát triển nhanh của xã hội bây giờ, không còn là thời đại dựa vào thực lực để nói chuyện nữa”.