Chương 917
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lớn tiếng thông báo một loạt thông số, sau đó, ngón trỏ của anh khẽ động.
Bùm!
Có tiếng súng vang lên, Diệp Vĩnh Khang trực tiếp quay đầu lại, ném lại khẩu súng cho Tiêu Chấn, cười nói: “Những thứ lý thuyết cho dù là học thuộc lòng cũng vô dụng”.
“Nếu muốn trở thành một tay bắn tỉa hàng đầu, thì phải dùng cái này để lĩnh ngộ”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng chỉ về vị trí của trái tim.
Đỗ Duy Minh nóng lòng lấy máy bộ đàm ra: “Bên bia mục tiêu thế nào!”
Vài giây sau, một giọng nói cực kỳ phấn khích phát ra từ bộ đàm: “Trúng rồi, góc bắn thẳng y hệt kiểu của người chết!”
Bùm!
Tất cả mọi người có mặt đồng thời ngẩn ra, ánh mắt bất giác rơi vào trên người Diệp Vĩnh Khang, bộ dạng giống như nhìn thấy một Ultraman hoang dã còn sống vậy!
Diệp Vĩnh Khang trở lại bộ dáng hờ hững thường ngày, liếc mắt nhìn đám người cười nói: “Mọi người làm việc tiếp đi nhé, tôi phải về nhà đi chợ nấu cơm”.
Nói xong, anh xoay người, đút hai tay vào túi quần, đi thẳng đến lối đi trên sân thượng.
Đỗ Duy Minh và những người khác ngẩn ra ở đó một lúc lâu, sau khi phản ứng lại, họ cùng co cẳng chạy đuổi theo Diệp Vĩnh Khang.
“Anh Diệp, xin dừng bước!”
Đỗ Duy Minh nhìn Diệp Vĩnh Khang kích động nói: “Tôi xin anh hãy ở lại, giúp chúng tôi giải quyết vụ án này!”
Diệp Vĩnh Khang bất đắc dĩ gãi gãi đầu, cười nói: “Việc đó… không phải tôi không muốn giúp, chủ yếu là tôi đang vội về nhà đi chợ nấu cơm…”
“Tôi sẽ cử người giúp anh đi chợ nấu cơm, tôi sẽ cử người nấu ăn giỏi nhất trong đơn vị của tôi!”
Đỗ Duy Minh đột nhiên duỗi tay ra nắm chặt hai tay Diệp Vĩnh Khang, tựa hồ lo lắng đối phương sẽ chạy mất.
“Vĩnh Khang, người đã khuất làm rất nhiều việc thiện, anh không thể để người ta chết oan uổng như vậy được, coi như là anh giúp ông ta giải oan đi”.
Lý Thanh Từ cũng chân thành nói.
“Đúng, đúng, người đó đã làm rất nhiều việc tốt, mong rằng có thể quyên góp đến trăm trường tiểu học. Sư phụ, loại chuyện này sư phụ không thể đứng nhìn được!”
“Đậu, dừng lại!”
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng làm động tác tạm dừng nói với Tiêu Chấn: “Tôi đồng ý thu nạp ông làm đồ đệ khi nào vậy?”
Tiêu Chấn thành khẩn nói: “Cho dù là anh có đồng ý thu nhận tôi làm đồ đệ hay không tôi vẫn coi anh là sư phụ!”
“Đậu má… chuyện này mà cũng có thể ép mua ép bán được cơ à?”
Diệp Vĩnh Khang chán nản, còn thầm nghĩ chuyện quái gì vậy, có lòng tốt ra tay giúp đỡ, còn thu nạp được một tên đồ đệ bằng tuổi chú mình?
“Ây, được được được, thôi coi như chuyện này là do tôi đi!”
Diệp Vĩnh Khang không còn cách nào khác đành phải đồng ý, ánh mắt vô tình liếc nhìn Lý Thanh Từ.