“Chuyện xảy ra điều gì bất thường chắc chắn là có mưu kế bên trong”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, sau khi nhắm mắt trầm ngâm mấy giây thì sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Có gì đấy không đúng lắm, mau rời khỏi nơi này!”
Nói xong anh kéo Loan Loan vội vàng lùi ra phía sau.
“Anh làm gì thế, không dễ dàng gì mới tìm được nơi này, anh phát hiện ra gì rồi à?”
Thánh Nữ Loan Loan dùng lực giằng tay Diệp Vĩnh Khang ra rồi lớn tiếng gào lên.
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang rõ ràng trông hết sức nghiêm túc: “Tôi cảm nhận được một loại nguy hiểm gì đó đang tới gần chúng ta”.
“Anh cảm nhận?”
Loan Loan bật cười: “Tôi thấy anh rõ ràng chính là không tình nguyện, chúng ta khổ cực trăm bề để tìm tới nơi này, chỉ vì một câu cảm nhận của anh mà phải từ bỏ sao?”
“Huyền Thổ Giáp đó đột nhiên xuất hiện trên mặt đất quả thực hơi bất thường, thế nhưng không thể vì điều này mà rút lui chứ?”
Diệp Vĩnh Khang không biết phải giải thích thế nào.
Anh thật sự không phải đang viện cớ, quả thực anh đã cảm nhận được một loại khí tức nguy hiểm đang tiến lại gần.
Loại cảm giác này hết sức nhỏ bé, không thể dùng ngôn từ để biểu đạt một cách chính xác được.
Đây là một loại bản năng đặc biệt dần được tôi luyện sau vô số lần đứng trên ranh giới sinh tử ngoài chiến trường.
Mỗi một lần nguy hiểm sắp sửa cận kề thì Diệp Vĩnh Khang sẽ lại nảy sinh loại trực giác này một cách cực kỳ bản năng.
Mà loại trực giác này cũng không phải huyền học gì, nó là đạo lý có tính khoa học.
Rất nhiều loài động vật đều có trực giác sắc bén như vậy, bọn chúng luôn có thể nhận biết được nguy hiểm từ trước, ví như lúc mà thiên tai như là động đất chuẩn bị xảy ra thì gia cầm gia súc thậm chí là cá hay côn trùng đều sẽ có một số hành động cực kỳ bất thường.
Bên trong cơ thể của con người thật ra cũng có cơ quan nhận biết nguy hiểm, chỉ có điều không được nhạy cảm như thế mà thôi.
Mà trực giác của Diệp Vĩnh Khang lại có tỉ lệ chuẩn xác là một trăm phần trăm, mỗi lần anh nảy sinh loại cảm giác này thì nhất định có nguy hiểm đang tới gần.
Loại trực giác này cũng đã vô số lần cứu lấy tính mạng của anh và rất nhiều tướng sĩ của Điện Long Thần, vậy nên anh rất tin tưởng vào trực giác này của bản thân.
Thế nhưng Loan Loan lại cho rằng anh chỉ đang viện cớ cho bản thân mà thôi, dù Diệp Vĩnh Khang có giải thích thế nào cũng đều không nghe.
Cuối cùng dưới tình thế cấp bách, cô ta trợn trừng hai mắt nói: “Anh không chịu thì thôi, tôi cũng không ép anh, cùng lắm thì một mình tôi đi!”
Nói rồi Thánh Nữ Loan Loan quay đầu một mình bước ra phía xa.
“Những điều tôi nói đều là thật!”
Diệp Vĩnh Khang cũng không biết nên giải thích thế nào, nhìn thấy dáng vẻ này của Loan Loan thì chỉ đành thở dài một hơi rồi vội vàng đi theo: “Được, tôi không ngăn cản cô, thế nhưng lát nữa nhất định phải nghe theo tôi, chuyện này chắc chắn có gì đó kỳ quái!”
Loan Loan thấy Diệp Vĩnh Khang đi theo sau thì không khỏi lộ ra một nụ cười đạt được ý đồ, thân mật khoác tay Diệp Vĩnh Khang rồi cười nói: “Tôi biết là anh đối với tôi tốt nhất mà, được được được, chỉ cần có thể bắt được Huyền Thổ Giáp đó thì chuyện gì tôi cũng đều nghe theo anh”.
Lúc hai người tiến lại gần Huyền Thổ Giáp khoảng chừng hai mươi mét, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ tay lên ý bảo dừng bước.
Dáng vẻ của Huyền Thổ Giáp đó không khác gì so với Huyền Mộc Giáp, từ đầu tới chân cũng được bao bọc bởi một lớp giáp trụ giống như đã bị gỉ.
Chỉ có điều màu sắc của Huyền Thổ Giáp lại đậm hơn so với Huyền Mộc Giáp một chút.
Huyền Thổ Giáp đó đứng quay lưng lại với hai người, chỉ yên lặng đứng đấy không hề cử động giống như một bức tượng điêu khắc.
Lúc này ngay cả bản thân Loan Loan cũng cảm nhận được sự bất bình thường, nghi hoặc nói: “Lạ nhỉ, Huyền Thổ Giáp có tính cách hung hãn, chỉ cần là khu vực mà nó hoạt động thì đều sẽ không có vật thể sống, một khi có vật thể sống lại gần thì sẽ bị nó ngửi thấy ngay”.
“Thế nhưng bây giờ chúng ta cách nó gần như vậy rồi mà nó vẫn không hề phản ứng chút nào, chuyện này quá bất thường”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Huyền Thổ Giáp, mặc dù vẻ bề ngoài không nhìn ra có điều gì bất thường, thế nhưng loại khí tức nguy hiểm đó lại ngày càng nồng đậm hơn.
“Hay là tôi thả Huyền Mộc Giáp ra trước thử coi sao?”
Loan Loan lên tiếng nói.
Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm một lúc rồi khẽ lắc đầu nói: “Tôi đoán chuyện này không đơn giản như thế, cô lùi ra sau trước đi, đứng cách nơi này xa một chút”.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang bảo Loan Loan lùi ra sau mười mấy mét thì hít sâu vào một hơi, một bàn tay khẽ úp xuống, chân khí dần dần vận hành, sau đó mạnh mẽ giơ lên cao, ngay tức thì một loạt cát đá màu nâu bị hút lên khỏi mặt đất.
Dưới sự ngưng tụ chân khí của Diệp Vĩnh Khang, số cát đá đó hình thành một khối cát đá to ngang cái vại nước, khối cát đá đó xoay chuyển kịch liệt dưới sự chuyển động của chân khí, cát sỏi xung quanh cũng bị cuốn lên, bốn bề mịt mù khói bụi.
Đợi lúc khối cát đá đó xoay chuyển tới mức độ cao nhất, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đẩy mạnh khối cát đá đó về phía Huyền Thổ Giáp.
Cùng lúc này, cơ thể của anh cũng nhảy vọt lên theo, mũi chân khẽ chạm trên mặt đất, cả cơ thể hoá thành một tàn ảnh lao về phía Huyền Thổ Giáp.
Ầm!
Khối cầu cát đá ngưng tụ chân khí cường hãn đó mạnh mẽ lao về phía sau lưng Huyền Thổ Giáp, mạnh mẽ phát nổ giống như một trái bom rất lớn.
Tuy nhiên dưới sức phát nổ cường đại đó, cơ thể của Huyền Mộc Giáp vậy mà chỉ khẽ rung lên.
Gần như cùng một lúc, cơ thể vốn đang lao nhanh ra trước của Diệp Vĩnh Khang lại đột ngột chuyển hướng mà lao về một bên khác.
Ầm!
Gần như ngay trong khoảnh khắc đó, trên người Huyền Thổ Giáp đột nhiên phát ra một tia sáng màu đỏ máu vô cùng kịch liệt.
Cùng với một tiếng vang lớn, một luồng nhiệt độ cao sục sôi lập tức dâng lên.
Cát đá trên mặt đất xung quanh ngay tức thì bị luồng nhiệt độ cao cường hãn này nung đỏ, chưa tới một giây, cát đá đã bị luồng nhiệt đó nung thành bột mịn!
Cơ thể của Diệp Vĩnh Khang lúc này cũng rơi ở nơi xa, vừa khéo tránh được sự nung đốt của luồng nhiệt độ cao đó, nếu như ban nãy chậm trễ một tích tắc thôi thì cả người anh nhất định sẽ hoá tan thành tro bụi dưới luồng nhiệt độ cao cường hãn kia chỉ trong nháy mắt!
“Chuyện này…chuyện này là sao…”
Loan Loan kinh ngạc trợn trừng hai mắt, sau lưng mướt mát mồ hôi lạnh.
Thầm vui mừng vì may là ban nãy vẫn chưa lại gần, nếu không thì dưới luồng nhiệt độ cao cường hãn như vậy, e rằng ngay cả Huyền Mộc Giáp cũng bị hoá thành bụi mịn chỉ trong chớp mắt!
“Rất đơn giản, có người đã tính kế trước với chúng ta, đợi chúng ta rơi vào tròng”.
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh lùng, sau đó lên tiếng nói: “Xin lỗi nhé, để cho ông phải thất vọng rồi, chút tài mọn này lừa trẻ con ba tuổi thì được, hiện thân đi!”
Khi mà Diệp Vĩnh Khang vừa nói dứt lời, một làn sóng khí nóng bỏng đột nhiên lan toả ra khắp xung quanh.
“Ha ha ha ha, không ngờ vẫn có một cao thủ, chỉ tiếc món quà tôi bận rộn cả nửa ngày trời để chuẩn bị cho mấy người này thôi”.
Khi mà giọng nói hùng hồn đó vang lên, một ông lão vạm vỡ mặc áo khoác đỏ với bộ râu và mái tóc cũng màu đỏ nốt xuất hiện trước mặt hai người.
“Lão quái Xích Viêm, quả nhiên là ông!”
Thánh Nữ Loan Loan nghiến răng nói: “Tôi đã nhìn ra ông che đậy âm mưu từ lâu, thế nhưng không ngờ ông lại muốn ra tay tàn độc với tôi như thế!”
Danh Sách Chương: