Chương 746
“Anh có ý gì?”
Chàng trai đeo kính khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: “Theo quy tắc, người trung gian có thể tăng thêm đạn, đúng không?”
Chàng trai đeo kính chậm rãi gật đầu: “Nhưng…”
“Vậy là đủ rồi!”
Diệp Vĩnh Khang ngắt lời, sau đó chĩa súng vào trán Hoàng Thử Lang.
“Ôi ôi!”
Hoàng Thử Lang sợ hãi hét toáng lên, vừa định bỏ chạy nhưng bị Diệp Vĩnh Khang dùng một tay giữ chặt vai hắn.
“Mẹ kiếp, tao đào mồ tổ tiên nhà mày, chết tiệt…”
Cạch…
Hoàng Thử Lang còn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã nhẹ nhàng bóp cò.
Một âm thanh va chạm với kim loại giòn giã vang lên.
Hoàng Thử Lang sợ đến mức mồ hôi nhễ nhại như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Cả sảnh lớn im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Vài giây sau, Hoàng Thử Lang mới hét a một tiếng, rồi nhảy cẫng lên: “Vãi chưởng, tôi vẫn chưa chết, ha ha ha ha, mẹ kiếp, chết tiệt, người anh em đỉnh của chóp, tối nay tôi mời anh nhậu một bữa no nê, ha ha ha ha”.
Những người xung quanh phản ứng lại cũng đồng loạt thán phục, họ thấy chuyện này thật không thể tin được.
“Anh Diệp, vừa nãy anh làm trò gì vậy, tôi sợ đến mức toát cả mồ hôi lạnh!”
Tần Hạc vẫn còn sợ hãi nói, vừa nãy khi Diệp Vĩnh Khang lắp đạn vào súng, anh ta còn tưởng rằng Diệp Vĩnh Khang định làm gì đấy.
Tuy nhiên, anh ta không ngờ rằng, sau khi lắp đạn, Diệp Vĩnh Khang lại bắn thẳng vào đầu Hoàng Thử Lang, hắn muốn ngăn lại cũng chẳng kịp.
May thay, súng không nổ.
“Này, ranh con, đến lượt cậu rồi!”
Lúc này, Hoàng Thử Lang không thèm quan tâm đến việc tỏ ra mình là người có học thức, mang theo biểu cảm muốn báo thù khiêu khích chàng trai đeo kính: “Nói trước nhé, bây giờ cậu muốn bỏ cuộc cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu, nếu cậu không dám nổ súng thì tôi rất vui lòng làm người trung gian”.
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn chàng trai đeo kính không khác gì nhìn xác chết.
Ổ đạn tám viên thì có sáu viên vào nòng, vừa nãy đã dùng mất một lượt trống.
Nói cách khác, xác suất chàng trai đeo kính muốn sống sót sau cú bắn này chỉ còn lại 1/8, đây không khác gì đưa cậu ta vào chỗ chết.
Tuy nhiên, tâm trạng của chàng trai đeo kính không thay đổi quá nhiều.
Cậu ta vẫn mang dáng vẻ hèn nhát và yếu ớt, đối với cậu ta mà nói, dường như cái chết sớm đã nằm trong dự đoán.
“Phiền anh đưa súng cho tôi, cảm ơn”.
Chàng trai đeo kính đưa tay về phía Diệp Vĩnh Khang một cách lịch sự.