Chương 907
Khi đó, Lý Thanh Từ là người phụ trách vụ án này chỉ tiến hành thẩm vấn người phụ trách của công ty xây dựng Huyền Trúc theo đúng quy trình.
Thế nhưng tên này lại cứ như kẻ phát điên, dáng vẻ muốn liều mạng với cô ấy.
Sau này bởi vì cô ấy sơ suất nên bị người ta chuốc thuốc bắt cóc, thế rồi lại gặp được cái tên này.
Tên này lúc nào cũng hi hi ha ha, thế nhưng vào giây phút cuối cùng lại toát lên bản lĩnh kinh người, chỉ giơ tay lên là đã giết chết hai tên côn đồ hung hãn tàn bạo chỉ trong nháy mắt.
Sau đó, bởi vì tác dụng của thuốc, cô ấy và anh đã phát sinh quan hệ không thể miêu tả.
Khi đó sau khi xong việc, trong lòng Lý Thanh Từ khóc lóc sầu thảm cùng cực, lớn bằng ngần này rồi, cô ấy chưa từng có bạn trai, thậm chí ngay cả tay cũng chưa có người đàn ông nào chạm tới.
Thế nhưng lần đầu tiên của cô ấy lại mơ mơ hồ hồ như thế trao cho một tên khốn lăng nhăng.
Càng đáng giận hơn là sau khi xong việc, câu đầu tiên tên này nói với cô ấy lại là anh không thể chịu trách nhiệm.
Khi đó trái tim Lý Thanh Từ đã hoàn toàn vụn vỡ.
Tiếp đó là lần này, tên này vẫn cứ cà lơ phất phơ không chịu nghiêm túc, thế nhưng trong lúc cười nói lại vẫn thể hiện được bản lĩnh kinh người!
Đúng thật là một quái nhân!
Vậy nên Lý Thanh Từ vô cùng muốn biết, người này rốt cuộc có thân phận gì, rốt cuộc là một người như thế nào!
“Cô hỏi tôi à, không phải lần trước đã nói với cô rồi hay sao, tôi là một tên không nghề không nghiệp chỉ biết bám váy vợ mà thôi”.
Trên mặt Diệp Vĩnh Khang lại khôi phục lại dáng vẻ cà chớn.
“Không muốn nói thì thôi!”
Lý Thanh Từ nhíu mày hơi bực dọc.
Thật ra sau chuyện lần trước, cô ấy đã âm thầm tiến hành điều tra về Diệp Vĩnh Khang, thế nhưng lại không hề phát hiện ra bất cứ điểm đáng nghi nào.
Dựa theo tư liệu thì thật sự giống như những gì bản thân anh đã nói, anh chính là một tên không nghề nghiệp chỉ biết ăn bám vợ.
Chỉ là, một tên không nghề nghiệp chỉ biết ăn bám thì học đâu ra cái bản lĩnh kinh người tới vậy?
“Này, chị gái, chị thấy việc nghiên cứu thân phận của em quan trọng, hay là giải quyết vụ án quan trọng?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười chỉ vào những đốm sáng xanh nhỏ trên mặt đất.
“Ồ xin lỗi…”
Lý Thanh Từ lúc đó mới nhận ra mình đang mất tập trung, khuôn mặt xinh xắn chợt ửng hồng, sau đó lập tức điều chỉnh cảm xúc, lấy điện thoại di động ra chụp vài bức ảnh đối diện với điểm sáng ở các góc độ khác nhau.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây, hôm khác hẹn cô ăn khuya nhé”.
Diệp Vĩnh Khang vặn người định rời đi, nhưng lại bị Lý Thanh Từ đột nhiên ngăn lại.
“Đợi một chút”.
Lý Thanh Từ nói: “Anh đến đơn vị với tôi một chuyến”.