Hoàn Vũ, lầu trên cùng.
Lục Kiến Minh gõ cửa phòng làm việc Tổng giám đốc.
“Hoắc tổng, đây là thiệp mời người đứng ra tổ chức lễ trao giải đưa tới, hy vọng hai ngày sau anh có thể đến ủng hộ. Anh xem…”
“Không đi.”
Hoắc Cảnh Thành xem văn kiện, không ngẩng đầu.
Lục Kiến Minh biết tính tình boss, mặc dù anh làm công việc trong giới giải trí, nhưng không thích lộ diện. Cho nên cự tuyệt cũng là chuyện đương nhiên.
Cho nên không nhiều lời, Lục Kiến Minh xoay người đi ra ngoài.
…
Buổi trưa.
Hoắc Cảnh Thành ngừng làm việc, xuống quán càfe ngoài trời ở dưới lầu, muốn hóng mát một chút.
Chưa đi vào, đã nghe tiếng mấy cô gái trò chuyện.
“Vận mệnh Cảnh Phạm này thật là tốt.”
Cảnh Phạm?
Người đàn ông dừng chân.
“Xí~ Tốt số? Tôi thấy là nhiều thủ đoạn, có bản lĩnh ở trên giường là được rồi! Không quyến rũ được Hoắc tổng, bây giờ đi quyến rũ Tổng giám đốc ‘Dung Thanh’. Nghe nói lần này cô ta có thể tham gia lễ trao giải là Dung thiếu làm trung gian bắt cầu cho cô ta.”
“Không chỉ có mấy chuyện này! Theo tin tức đáng tin của tôi, Dung thiếu vì cô ta mà tốn mấy triệu đến tìm Hoắc tổng đòi người. Sau này, nhất định sẽ tiêu hết tiền lên người Cảnh Phạm.”
“Hứ, có thể tưởng tượng ở trên giường có ta phóng đãng tới mức nào mới có thể khiến Dung thiếu thần hồn điên đảo!”
Nói đến đây, dường như nhận ra không khí xung quanh quá lạnh lẽo, người nọ nhạy cảm quay đầu, thấy boss đứng bên cạnh, nhất thời rợn cả tóc gáy, càfe trên tay đổ lên bàn.
“Hoắc… Hoắc tổng.” Đứng dậy, lắp bắp chào hỏi.
Người bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ đứng dậy: “Hoắc tổng.”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành lạnh lùng quét qua bọn họ, không nói câu nào. Nhưng khí chất không giận tự uy đã làm chân bọn họ mềm nhũn. Không dám ở lâu, mấy người kinh hồn bạt vía rời đi.
Một mình anh đứng ở đại sảnh trong nháy mắt an tĩnh, gió thu thổi qua, phiền muộn trong lòng không giảm bớt.
Đây là nhìn thấu lòng của người kia sao?
…
Lục Kiến Minh vừa dùng cơm về, khi dọn bàn, chuẩn bị cất thiệp mời lễ trao giải vào ngăn kéo.
“Đưa tôi.”
Một giọng nói từ cửa truyền tới dọa Lục Kiến Minh giật mình, nhìn người tới, anh ta thấp giọng than phiền: “Tổng giám đốc, anh đi đường nào cũng không có tiếng động vậy.”
Boss đại nhân trừng anh ta, không nói gì, xụ mặt lấy thiệp mời từ trong tay anh ta.
Lục Kiến Minh không rõ: “Hoắc tổng, anh…?”
Hoắc Cảnh Thành mở thiệp mời ra, quét mắt nhìn thời gian: “Thời gian này hôm đó vừa vặn tôi rảnh rỗi.”
Lục Kiến Minh lắc đầu: “Anh không rảnh. Sáng nay anh mới bảo tôi hẹn người bên Pháp.”
Từ khi nào Hoắc tổng có trí nhớ kém như vậy?
Hoắc Cảnh Thành lạnh mặt: “Tôi đổi ý, đổi thời gian giúp tôi.”
“Cho nên… Anh định đi tham gia lễ trao giải?”
Hoắc Cảnh Thành không để ý vẻ mặt bất ngờ của Lục Kiến Minh, cầm thiệp mời đi.
Lục Kiến Minh hồi lâu còn nghi ngờ.
Sao Hoắc tổng một lát đổi ý? Hơn nữa, từ khi nào anh chịu ra mặt lễ trao giải?
…
Lễ trao giải là buổi tiệc minh tinh điện ảnh và truyền hình cùng người xem tha hồ vui chơi.
Từng đại minh tinh mang theo ánh sáng chói lóa đi lên thảm đỏ khiến toàn trường liên tục thét chói tai.
Trong những đại minh tinh, Vân Mẫn Mẫn cũng bất ngờ có trong hàng.
Cảnh Phạm chỉ là một người vô hình, theo lý mà nói, cô sẽ bị an bài vị trí cuối cùng. Nhưng có quan hệ với Dung Kỳ, cô ngồi ở giữa, không xa không gần.
Ánh đèn toàn trường dần mờ đi, hiện trường nhanh chóng được chuẩn bị xong, người chủ trì vào vị trí, lễ trao giải sắp bắt đầu.
Vào thời khác này…