Hai đôi môi dính sát vào nhau, không 1 kẽ hở.
Gương mặt hai người, đều phóng đại hết mức.
Cảnh Phạm thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình.
Thình thịch--
Thình thịch thình thịch--
Mãnh liệt, như muốn thoát khỏi lồng ngực.
Lông mi cô run rẩy, lướt qua chóp mũi người đàn ông. Như một chiếc lông vũ, chạm khẽ vào lòng anh.
Tê dại.
Ngưa ngứa.
Không khí xung quanh, cũng băt đầu trở nên khô nóng. Anh chỉ tạm dừng 1 giây, rồi mạnh mẽ xông lên, cánh môi bá đạo ngậm chặt môi cô.
Cánh môi mềm mại ấm áp, mang theo hơi thở đặc trưng của người đàn ông, hormone mãnh liệt như muốn xâm nhập vào người cô.
Quá nguy hiểm!
Nguy hiểm giống như cả cơ thể bị người đàn ông này đốt cháy!
Cô muốn lui lại.
Nhưng người đàn ông này đã giữ lại cô trước 1 bước, không cho cô bất kì không gian trốn tránh nào, ngược lại càn kéo cô về phía mình hơn.
Anh dùng lưỡi mạnh mẽ tách hai môi cô ra, tiến quân thần tốc, quấn lấy đầu lưỡi xinh xắn của cô.
Cả người cô mềm đi.
Giống như hơi thở đều bị rút hết, không thể phản kháng, hoặc là nói... Cô không hề muốn phản kháng...
Đây Hoắc Cảnh Thành đấy!
Là người đàn ông cô yêu nhất...
Cô chỉ dám dằn xuống đáy lòng, khổ sở thầm mến anh...
Mặc dù, cái hôn này, không phải là yêu, thậm chí là nhục nhã, cô biết...
Nhưng cô không để tâm nổi...
Cứ như vậy đi!
Tình yêu mãnh liệt, như sắp phun trào khỏi lồng ngực. Cô tuyệt vọng mà chua sót bấu víu vai anh, chua sót đáp lại nụ hôn của anh.
Cảm nhận được cô đáp lại, Hoắc Cảnh Thành kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể căng lên.
Cô gái này!
Đúng là một yêu tinh mê người.
Kỹ thuật hôn của cô không quá tốt, nhưng cặp môi mềm đỏ mọng ấy vẫn khiến anh dễ dàng mất đi lý trí.
Chết tiệt, anh không có khả năng điều khiển mình từ khi nào thế?
Thầm rủa 1 tiếng, cánh tay dài giữ lấy eo cô, kéo cô sát về phía mình hơn. Anh giữ quyền chủ động, hôn sâu hơn, dùng sức hơn, thậm chí là ác hơn, như thể muốn cắn nuốt tất cả cô.
Hai người, hơi thở đều rối loạn.
Thân thể, càng ngày càng nóng bỏng.
“Píp-- píp--”
Tiếng còi ở xe phía sau vang lên, nhưng không một ai để ý.
“Này!” Tiếp đó, cửa kính xe bị đập mạnh. Bên ngoài, một người đàn ông cáu kỉnh gõ cửa sổ: “Hai bạn này, muốn yêu đương, muốn hôn hít thì đổi chỗ đi có được không? Hai người chắn đường chúng tôi như vậy, cũng quá không có đạo đức công cộng rồi.”
Xấu hổ.
Cảnh Phạm hoàn hồn trước, kinh hoàng chớp mắt, lui lại.
Đồng tử xinh đẹp vẫn còn vương lửa tình, mà người đàn ông trước mặt, cũng không tốt hơn là bao.
Hai người vô thức nhìn nhau, tim đập như nổi trống.
Rất nhanh, cô liền quay mặt qua chỗ khác, mặt đỏ bừng.
Tay Hoắc Cảnh Thành, chậm rãi rời khỏi eo cô. Anh trầm mặt nhìn cô quay đầu về phía mình, lúc này mới chậm rãi hạ cửa kính xuống, xin lỗi người bên ngoài rồi lái xe rời đi.
Trong xe, cực kỳ yên tĩnh. Lúc này, Cảnh Phạm đã xấu hổ đến mức không biết xử lý thế nào.
Cô hận không có một cái lỗ để chui vào.
Cô thậm chí còn không có tâm trạng đi đoán vì sao anh lại hôn mình, hoặc là nói, cô không dám đoán.
Mãi đến...
“Đây là cái mà cô gọi là không có hứng thú?” Giọng người đàn ông cuối cùng cũng vang lên, phá tan sự im lặng trong xe.
Tiếng nói, còn có chút khàn khàn, nhưng không phân biệt được vui buồn.