“Anh nhìn gì vậy?” Cảnh Phạm ngước mắt lên, phát hiện không phải mình ảo giác.
Hoắc Cảnh Thành dời tầm mắt đi, cầm lát bánh mì, hỏi cô: “Lịch trình của em hôm nay là gì?”
“Từ chiều đến tối phải tham dự lễ cắt băng khánh thành của tập đoàn Hằng Đạt!”
Hoắc Cảnh Thành gật đầu một cái.
“Đoàn làm phim đã loại bỏ Du Châu, đang chọn một chỗ khác để quay, chắc cũng được nghỉ ngơi một thời gian. Có lẽ sẽ quay những bộ phim truyền hình hay điện ảnh khác!”
“Tôi có nghe nói! Nhưng cụ thể như thế nào thì đoàn làm phim chưa thông báo!” Cảnh Phạm đưa cho anh một ly sữa.
Hoắc Cảnh Thành híp mắt nhìn cô: “Em cho Dư An Hạ ăn bùa mê thuốc lú gì?”
“Đạo diễn sao?” Cảnh Phạm suy nghĩ một chút rồi nói đùa: “Bình thường có bưng trà, đưa nước, bóp chân đấm lưng! Có tính là bùa mê thuốc lú không?”
Dĩ nhiên anh không coi là thật, chỉ nói: “Lúc ngày đầu tiên họp, ông ta đã khen em trước mặt tôi. Nói là đã chuẩn bị kịch bản cho phần 2, còn muốn để em thử vai diễn nữ phụ chính.”
Cảnh Phạm ngạc nhiên mừng rỡ, cảm xúc này không chỉ đơn thuần là lấy được cơ hội mà còn được một đạo diễn có tiếng trong ngành khẳng định năng lực.
“Theo tôi biết, bộ phim này có chất lượng rất cao, nhiều diễn viên tham dự. Nữ phụ chính cũng có cảnh quay rất nặng, không thua nữ chính đâu. Đây là một cơ hội rất tốt, tôi sẽ bảo Tô Vân nắm chắc cơ hội này cho em!”
Nói đến công việc, sắc mặt anh rất nghiêm túc, không còn vẻ cợt nhả như vừa rồi.
Cảnh Phạm nhìn anh chăm chú, nói nhỏ: “Cảm ơn!”
Hoắc Cảnh Thành nhíu mày: “Không náo loạn muốn hủy giao hẹn nữa?”
“Tôi muốn hủy giao hẹn kia cũng bởi vì anh ép tôi!” Cảnh Phạm nói: “Ban đầu anh ác với tôi như vậy. Tôi cũng không thể phá hủy sự nghiệp của bản thân được!”
Lời của cô khiến cả hai người không hẹn mà nhớ tới chuyện trước kia. Ánh mắt anh có chút phức tạp.
Hai người cực kỳ ăn ý trầm mặc hơn rất nhiều, cô cúi đầu uống sữa tươi.
“Cảnh tiểu thư!”
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Kiến Minh.
Cảnh Phạm thả đồ trong tay xuống, nói với người đàn ông đối diện: “Chắc là mang quần áo tới!”
Cô vừa nói vừa vội vàng đứng lên mở cửa.
Lục Kiến Minh xách túi đồ đứng bên ngoài, Cảnh Phạm nhận lấy quần áo, đưa cho người đàn ông trong phòng. Hoắc Cảnh Thành đứng đậy đi vào trong thay đồ.
Anh không căn gì nữa, sau khi thay đồ xong thì rời đi.
Cảnh Phạm đưa anh ra tới cửa, cũng không hỏi anh tối nay có đến hay không.
Có tới hay không đó là chuyện của anh, cũng giống như thất hứa vào buổi tối hôm đó là chuyện của anh, anh cũng không hề giải thích và cô cũng không hỏi nhiều.
Trong chuyện tình cảm này, cô cố gắng để cho mình tỉnh táo, chỉ hi vọng rằng sau khi kết thúc chuyện này cô cũng có thể bình thản như vậy.
“Tôi đi đây!”
Giọng nói của Hoắc Cảnh Thành đã cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô hoàn hồn lại, gật đầu: “Ừ, đi đường cẩn thận!”
Cô nói xong những câu này thì hơi ngừng lại, nhìn anh. Đúng là giống như tiễn bạn trai đi làm vậy.
Dường như Hoắc Cảnh Thành rất hài lòng khi cô dặn dò như vậy, hơi nhếch môi: “Có chuyện thì gọi điện cho tôi!”
“...Ừ!” Cảnh Phạm gật đầu.
Trên thực tế, cô vẫn đang cô gắng kiềm chế không chủ động tìm anh.
Hai người không nói gì nữa, Hoắc Cảnh Thành kéo cửa rời đi. Cảnh Phạm đứng ở cửa nhìn bóng lưng kia cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất ở chỗ rẽ, cô mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.