Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành vẫn bình tĩnh nhìn Cảnh Phạm.
Trong ánh mắt tình tự phức tạp dao động. Khi thì động tình, khi thì lạnh lùng; khi thì mềm mại, khi thì uất giận; khi thì thương tiếc, khi thì oán hận.
Cảnh Phạm không nhìn rõ suy nghĩ của anh, nhưng bị anh nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót lại đau đớn khó có thể chịu được.
Áp chế tiếng nói nghẹn ngào, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Hiện giờ, cô đã xác định người này không phải ảo giác của mình. Mà là chân thật tồn tại!
Anh đứng trước mặt mình, cùng cô nói chuyện.
Hoắc Cảnh Thành bị cô hỏi mà ngây ngốc sửng sốt.
Chỉ nghe thấy cô tiếp tục hỏi: “Không phải anh nói không đến sao?”
“Ai nói tôi tới đây?” Trên mặt Hoắc Cảnh Thành thoáng qua chút mất tự nhiên, nghĩ nghĩ, tìm đại một lý do: “Đúng lúc tôi đi ngang qua, Cao Lâm vẫn gọi điện thoại tới nên tôi mới tới nơi này.”
Lấy cớ này, ngay cả chính anh cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Nhà anh ở Kinh Sơn, hướng Bắc. ‘Thiên Lại Chi Thanh’ ở hướng Nam, sao anh lại có thể đi ngang qua được, cũng không đi đâu qua đây.
Nhưng anh vẫn lái xe tới đây.
“À.” Cảnh Phạm tin.
Liếc anh một cái, rút tay khỏi tay anh.
“Vậy Hoắc tổng cứ đi tiếp đi, tôi... tôi phải về.” Vừa rồi ngồi hơi lâu, hơn nữa cảm giác hơi say, cô giãy khỏi kìm kẹp của người nào đó xong, bước chân hơi lảo đảo.
Thân mình lay động, tay chống vách tường, miễn cưỡng ổn định thân mình.
Liếc anh một cái sau, cố gắng đè nén không nỡ trong lòng xuống nội, bắt buộc mình phải rời đi.
Rời khỏi người này...
Cũng rời khỏi anh...
Ở lâu thêm một giây nữa chỉ sợ không khống chế được tâm tình của mình.
Hoắc Cảnh Thành nhìn bóng lưng kia, tình tự chôn giấu trong lồng ngực cuồn cuộn mãnh liệt dâng lên. Anh không biết vì sao buồn cô, hận cô, giận cô, oán cô, nhưng cố tình lại không muốn buông tay để cô đi!
Đúng vậy, anh không thể không thừa nhận, trong đoạn cảm tình này, cô đủ thoải mái. Nói không dây dưa liền không dây dưa.
Người không thoải mái nổi là anh!
Nếu không, đêm nay anh cũng sẽ không ma xui quỷ khiến xuất hiện ở đây!
Anh xoay người, đưa tay giữ cô lại.
Cổ tay dùng sức.
Cô bị kéo lùi về sau, đập mạnh vào ngực anh.
Cảnh Phạm theo bản năng xoay người lại, có chút khó hiểu nhìn anh.
“Anh còn việc gì nữa?” Cô hỏi.
“Giờ em ở đâu?” Hoắc Cảnh Thành hỏi. Thanh âm vô cùng nặng nề.
Cảnh Phạm nhìn anh, cố ý thử nói: “Vẫn là chỗ cũ.”
Hoắc Cảnh Thành hừ nhẹ một tiếng: “Chủ cho thuê nhà nói em chuyển đi rồi, ngay cả giường trong nhà giường cũng tặng viện phúc lợi. Cảnh Phạm, em giỏi thật đấy!”
“Anh... Từng đi tìm tôi?”
Hoắc Cảnh Thành bị cô hỏi mà sửng sốt.
Không được tự nhiên nhíu mày.
Nhưng vẫn trả lời: “Phải.”
Làm như sợ cô hiểu lầm, giây tiếp theo lại nói thêm một câu: “Nếu tôi nhớ không lầm, tôi còn một bộ quần áo để ở chỗ em. Nếu em không chủ động đưa tôi, tôi chỉ đành tới nhà lấy lại thôi.”
Thì ra là thế...
Trái tim Cảnh Phạm treo cao lại trở về chỗ cũ.
Cô khô khốc cười cười: “Quần áo tôi vứt hết đi rồi.”
“Vứt?”
Nét mặt anh cứng đờ. Người này đúng là muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với anh.
“Ừ. Cho nên Hoắc tổng đừng tìm tôi nữa.”
“Nếu vứt đi rồi, vậy em cũng phải chịu trách nhiệm bồi thường tôi.” Hoắc Cảnh Thành đột nhiên nghĩ ra: “Đưa địa chỉ cho tôi, tôi sẽ bảo Lục Kiến Minh mua một bộ mới, hóa đơn gửi tới chỗ em.”
Cảm giác không biết cô đang ở đâu thật sự rất khó chịu!