Cảnh Phạm nắm chặt điện thoại, nhớ lại cuộc nói chuyện vào tối qua của Lục Kiến Minh với cô, nghĩ đến việc cả năm nay một mình anh ở Australia phải chịu sự tra tấn của bệnh tật, mũi cũng xót xa.
“Anh ở đâu, em đến tìm anh.”
“Anh ở tầng một, chuẩn bị đi rồi, anh ở đây chờ em.”
“Dạ!”
Cảnh Phạm tắt điện thoại, cầm bữa sáng, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Khi xuống đến tầng một, từ rất xa cô đã nhìn thấy anh. Trong bệnh viện, người đông nghịt, anh đứng ở cửa, vóc người anh tuấn, hơi yếu ớt do đang mắc bệnh.
Cảnh Phạm nhìn từ phía xa, vành mắt vừa đau xót vừa sưng tấy.
Cô cố gắng kìm chế đi những cảm xúc đó, bước từng bước từng bước về phía anh.
Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thành dõi theo cô, cúi người cầm lấy phần thức ăn sáng trong tay cô: “Lục Kiến Minh đã đỗ xe chờ ở phía trước rồi, đi thôi!”
“Dạ, đi thôi!” cô gật đầu.
Anh chần chờ một hồi, đưa một cánh tay khác ra, lẳng lặng nắm chặt lấy bàn tay cô.
Cô giật mình.
Tay của anh, vô cùng lạnh lẽo.
Không hề muốn tránh né, ngược lại, tay càng dùng sức mạnh hơn, chủ động nắm chặt bàn tay của cô lại.
Trong lòng của Hoắc Cảnh Thành cảm thấy ấm áp, năm ngón tay dang rộng, cùng với của cô, giao nhau thật chặc.
Ánh nắng ban mai từ trên đỉnh đầu rọi lên hai bóng người, sự ấm áp bao phủ khắp cơ thể.
Cô ngửa đầu, nheo mắt nhìn ánh hào quang chói mắt kia, đột nhiên cất tiếng khẽ gọi anh: “Hoắc Cảnh Thành.”
“Hửm!”
“Một năm nay anh sống có tốt không?”
Anh ngẩn ra.
Một hồi lâu, mới trả lời: “Không tốt bằng hiện tại!”
có lẽ vì ánh nắng quá chói mắt, hốc mắt của Cảnh Phạm sáng quắc và nóng bừng, cô khịt khịt mũi, cũng đáp lại: “Em cũng vậy!”
Trở về nhà, Cảnh Phạm để cho anh nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đến lúc này, cô mới phát hiện, trong căn nhà này cũng không còn sự cô đơn quạnh quẽ.
Vốn dĩ chủ căn nhà cũng không ở đây được mấy ngày, đồ dùng gia đình đều là màu xám tro, không hề có hơi thở của con người. Bây giờ chỉ có một mình anh ở đây, nhìn càng tỏ thêm sự u ám.
Cảnh Phạm ở trong phòng bận rộn cả một ngày, dọn dẹp xong, lại nhân lúc anh còn đang ngủ, xuống cửa hàng hoa ở dưới nhà mua một vài nhánh hoa tươi trang trí trong góc phòng.
Như thế nhìn mới thực sự có thêm một chút hơi thở của sự sống, không còn tệ như trước kia.
Cô làm xong cơm tối, đi đến phòng ngủ thăm anh. Anh vẫn còn đang ngủ, vẫn chưa tỉnh giấc.
Cảnh Phạm chờ một hồi lâu. Cuối cùng, trời cũng tối đen, một mình cô xuống ăn bữa tối.
Rồi lại đi thăm anh, trong lòng đau râm ran.
Anh đã ngủ quá lâu rồi.
Là vì cơ thể càng ngày càng yếu, cho nên, mới như vậy sao?
Ngay lúc này, có người gõ cửa. Cảnh Phạm vội vàng đi mở cửa, Hạ Lễ Ngộ mang theo hộp thuốc, đích thân đến.
“Bác sĩ Hạ!”
“Sao cậu ấy lại dọn đến đây ở rồi?” Hạ Lễ Ngộ quan sát cả căn nhà. Mặc dù không phải quá sang trọng, nhưng rất sạch sẽ. Anh hỏi”
Cô sống ở đây?”
“Không phải, tôi ở cách vách.”
dáng vẻ của Hạ Lễ Ngộ như bừng hiểu, nhưng ngược lại, lại khiến cho Cảnh Phạm xấu hổ.
“Anh ấy vẫn đang ngủ, phải tiêm sao?”
“Uhm, tôi đi gọi cậu ấy.”
“Khi Hạ Lễ Ngộ vừa định hỏi là căn phòng nào, cửa đã bị bên trong đẩy ra. Hoắc Cảnh Thành mở cửa đi ra ngoài, mặc đồ ngủ, dáng vẻ lười nhác.
Ánh mắt lướt qua người của Hạ Lễ Ngộ, dừng trên người của Cảnh Phạm, ánh mắt sâu thẳm: “Anh tưởng là tối nay em phải lên lớp.”
Cảnh Phạm không ngờ anh lại biết được thời khóa biểu của mình, hơi bất ngờ. Nhưng cũng chỉ “Uhm” “Em phải lên lớp.
Nhưng, cô đang định xin nghỉ.
Không ngờ được anh lại nói tiếp: “Vậy thì em mau lên lớp đi.”
Cảnh Phạm nhìn anh, hai cánh môi mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng, cuối cùng chỉ gật đầu: “Dạ, vậy em trở về thay quần áo.”