Bây giờ, Hoắc Cảnh Thành không giữ cô lại nữa.
Cảnh Phạm tiện tay lấy quần áo, đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Cô cố gắng hết sức, để bước đi của mình không đến mức lảo đảo.
Đóng cửa phòng tắm lại, cô mới rũ bỏ lớp ngụy trang thoải mái của mình đi.
Tất cả sức lực, trong nháy mắt này như bị bốc hơi hết.
Không cả giữ nổi quần áo, để chúng rơi hết xuống đất.
Thân thể trần chuồng của cô, trượt dọc theo ván cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Ván cửa lạnh, xuyên thấu qua lưng, khiến cả người run rẩy.
Nước mắt, từng giọng từng giọt tuôn rơi.
Cô dùng lực nắm chặt quả đấm, mới kìm nén được mình không khóc thành tiếng.
Ngoài cửa.
Ánh mắt bi thương của Hoắc Cảnh Thành, rất lâu không rời khỏi được cánh cửa cô vừa bước vào.
Như thể muốn nhìn thấu bóng dáng sau cánh cửa đó, khắc sâu vào đắy mắt.
Ba tháng, quên, anh biết, thực sự vô cùng khó khăn.
- ---
Cảnh Phạm rời đi.
Lúc tới, lòng đầy hi vọng.
Ôm hộp thức ăn mình làm, nghĩ rằng nếu gặp anh, cô sẽ giống như một thiếu nữ mới biết yêu, có được toàn bộ thế giới, cho dù đường đi có chông gai thế nào.
Lúc đi, lòng đầy thương cảm.
Ôm sự đau thương khổ sở, giống như bị cả thế giới vứt bỏ, ngay cả việc hô hấp cũng không làm được, du đãng trên đường, như 1 cô hồn.
Tất cả nhân viên tầng cao nhất nhìn thấy bóng dáng cô, cũng cảm thấy vô cùng kì quái.
Nhưng, không ai có thời gian nghiên cứu.
Bởi vì, văn phòng tổng giám đốc đột kích như vũ bão, áp lực khiến tất cả mọi người khó thở.
Cảnh Phạm cứ như vậy du đãng trên đường cả ngày, mãi đến 4 giờ chiều mới đến trường học đón Tiểu Chanh Tử, đúng lúc chạm mặt Cảnh Uyên ở cửa.
“Sao em lại ở đây?” Cảnh Uyên kinh ngạc nhìn cô: “Không phải em nói đêm nay sẽ không về sao?”
Cảnh Phạm lúc này mới hoàn hồn.
Nhếch môi cười: “Dù sao em cũng nhàn rỗi, cho nên tới đón Tiểu Chanh Tử.”
Cảnh Uyên nhìn cô: “Đón Tiểu Chanh Tử đến chỗ cậu ta sao?”
“Không.” Cảnh Phạm lắc đầu, ánh mắt tối sầm lại: “Em về với hai người.”
Nhìn bộ dáng khổ sở của cô, Cảnh Uyên đột nhiên nhận ra điều gì đó, nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Kéo cửa xe ra: “Lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Cảnh Phạm gật gật đầu, đi về phía anh. Đột nhiên, cô dừng bước, ngẩng đầu nhìn Cảnh Uyên: “Anh, ba tháng, rất nhanh đúng không?”
Cô đột nhiên hỏi vậy khiến Cảnh Uyên có chút nghi hoặc.
Cảnh Phạm cảm khái: “Ba tháng nữa, cũng đến sinh nhật Tiểu Chanh Tử rồi... Đến lúc đó, em muốn nói với con bé, em là mẹ nó.”
Cảnh Uyên càng nghi hoặc nhìn cô: “Sao tự nhiên lại muốn như vậy?”
“Em nên xin con bé tha thứ -- tha thứ cho em vì đã không hỏi ý kiến nó mà đã sinh ra nó, tha thứ cho em vì em sinh ra nó mà không cho nó có cha, có mẹ; tha thứ cho em vì từ nhỏ đã để con bé ốm đau, đau khổ như vậy...”
giọng nói của cô, cực kỳ mỏng manh. Gió thổi qua, cũng lạc đi rất nhiều.
Cảnh Uyên nghe, vô cùng đau lòng, lại Lại không biết nên an ủi thế nào, chỉ thấp giọng gọi tên cô: “Phạm Phạm...”
Ngay sau đó, cô lại mỉm cười, mang theo sự bi thương kiên cường, nước mắt, vẫn không hề tuôn rơi.
“Nhưng em sẽ nói với con bé rằng, về sau, cho dù không có ba, em cũng sẽ không để con bé thiếu đi chút tình thương nào từ mẹ. Em sẽ cố gắng, cố gắng để mình trở thành một người mẹ đủ tư cách; cố gắng chữa bệnh cho con bé, để sau này nó lớn lên sẽ thành một người tốt.”
Cảnh Uyên ôm cơ thể gầy yếu của cô vào lòng: “Em sẽ không bao giờ chỉ có một mình đâu. em còn có anh! Phạm Phạm, đừng quên, anh là anh trai em! Chỉ cần em cần, cho dù bất cứ khi nào, bờ vai anh cũng sẽ để cho em dựa vào.”