“Con cũng trưởng thành rồi, đã có bạn trai chưa?”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Bây giờ chưa phải lúc để nói đến chuyện yêu đương”
“20 tuổi rồi còn chưa tới lúc nói chuyện yêu đương, con còn muốn đợi đến 30 tuổi mới chịu yêu sao?” Cảnh Thừa Hoài ngồi thẳng người nhìn con gái “Thành thật nói với ba, con vẫn chưa tìm bạn trai có phải là đang chờ ba của đứa nhỏ đúng không?”
Nhắc tới người kia trong lòng Cảnh Phạm hơi căng thẳng, quả quyết phủ nhận: “Không có”
Dừng một chút lại nói tiếp: “Con và anh ấy không thể được”
“Đều là chuyện quá khứ cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, ba cũng không ép hỏi con tên kia là ai nữa. Phạm Phạm, con không có bạn trai, cũng không chờ người đó, vậy ba giới thiệu cho con một người bạn, xem như quen biết một chút, thế nào?”
Cảnh Phạm nghe vậy, thật sự nếu không nói thẳng thái độ hôm nay của Tô Vân Đình đột nhiên thay đổi khiến cô choáng váng.
Ngẩng đầu lên ánh mắt cô nhàn nhạt: “Ba, người gọi con trở về chính là vì chuyện này, thực ra... cũng không phải nghĩ tới sinh nhật con chứ?”
Rất rõ ràng, muốn lợi dụng cô đưa cho bọn họ làm cầu nối thương mại.
Câu hỏi của Cảnh Phạm khiến cho Cảnh Thừa Hoài khẽ giật mình. Ông thở dài: “Ba biết vài năm này, hai ba con chúng ta bất hòa rất nhiều. Nhưng dù có như thế nào, vẫn muốn tổ chức sinh nhật. Hôm nay dì Tô con xuống bếp tự tay làm bánh sinh nhật“.
“Con sẽ không ăn bánh sinh nhật, trong khoảng thời gian này con bận rất nhiều việc, không có tâm tư để kết giao bạn trai. Tạm thời con cũng không có ý muốn quen biết” Cảnh Phạm nhã nhặn từ chối, ánh mắt thất vọng nhìn Cảnh Thừa Hoài “Ba, bữa cơm này lần sau con sẽ ăn cùng ba”
Cô nói xong đứng dậy.
“Phạm Phạm” Cảnh Thừa Hoài hơi bất đắc dĩ lại hơi đáng tiếc gọi cô.
Vào lúc này, cửa phòng bị mở ra. Tô Vân Đình đi từ bên ngoài vào, phía sau là Tiểu Chanh.
“Cảnh Phạm, cô chớ đi vội” Tô Vân Đình lên tiếng gọi cô lại.
Cảnh Phạm làm như không nghe thấy, ôm Tiểu Chanh vào trong ngực.
Tô Vân Đình hỏi: “Tiểu Chanh cũng đến lúc phải nhập học rồi. Bây giờ cô không có hộ khẩu trong nước, không nhập học được. Cô cũng biết nếu nhập theo hộ khẩu của cô, sau này cô có muốn giấu đứa nhỏ cũng không giấu được”
Cảnh Phạm dừng chân lại
Tô Vân Đình thấy cô dừng chân, giọng nói cũng chậm lại: “Cô đừng nghe thấy ba cô muốn giới thiệu bạn trai cho cô mà bất mãn, giống như chúng tôi muốn bán đứng cô vậy. Trước tiên cũng nên nghe điều kiện của đối phương như thế nào, tôi có thể hại cô... nhưng ba cô có thể hại cô sao?”
“Hiện tại tôi không muốn nói chuyện bạn trai” Cảnh Phạm kiên trì nhìn về phía Tô Vân Đình.
Tô Vân Đình lấy phần văn kiện trên bàn Cảnh Thừa Hoài đưa cho Cảnh Phạm. Cảnh Phạm nhìn bà, Tô Vân Đình nói: “Cô tự xem đi”
Cảnh Phạm để con xuống, nhận lấy bản tài liệu. Bản tài liệu này là bảng khai báo tài vụ trong hai năm qua của tập đoàn Cảnh thị. Liên tục vài năm đều là thiếu hụt, lỗ vốn cao tới mấy trăm triệu.
Cảnh Phạm biết tình hình công ty nghiêm trọng nhưng mà không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy.
“Tình hình đúng là không ổn, nhưng...” Cảnh Phạm nhìn Tô Vân Đình rồi nhìn về phía ba mình “Tôi cũng không giúp gì được”
“Cảnh Phạm, cô đừng tưởng rằng một câu “không giúp gì được” là có thể phủi sạch quan hệ” Tô Vân Đình nói chuyện không khách khí “Bây giờ tài chính Cảnh Thị như cành cây gãy, ngân hàng không chịu cho vay, đơn đầu tư bỏ vốn công ty cũng không nhận, lần này vòng quay vốn chưa đến, Cảnh thị phải tuyên bố phá sản. Cô cũng đã biết là ai ở sau lưng làm cho Cảnh thị như vậy?
Cảnh Phạm không nói chờ Tô Vân Đình nói tiếp.
“Đúng vậy bây giờ cô ở Hoàn Vũ. Phía sau Hoàn Vũ là Hoắc gia, mà Hoắc vì sao lại nhằm vào Cảnh thị, chuyện này không cần tôi nói cô cũng biết chứ?”