Lục Kiến Minh nghe thấy vậy mà trái tim quặn đau
Anh ta khẽ mở khóe môi, nhưng cuối cùng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
“Chuẩn bị tan việc đi.” Hoắc Cảnh Thành giao phó với anh ta xong.
Lục Kiến Minh gật đầu, rồi giúp anh thu dọn lại mặt bàn. Đang muốn đi ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng " bịch ——" nặng nề vang lên ở sau lưng.
Anh ta giật mình.
“Hoắc tổng!” anh ta vội quay đầu, chỉ thấy thân ảnh kia đang ngã gụp trên đất.
“Thư ký Trần! Trần Lộc!” Lục Kiến Minh gọi: “Gọi điện thoại, gọi bác sỹ!”
Trần Lộc vội chạy nhanh tới, thấy cảnh tượng này, cô ấy cũng hoảng sợ. Vội vàng lấy điện thoại để bàn gọi điện thoại ra ngoài.
——————
Bên kia.
Văn Bái cúp điện thoại, bắt đầu thu dọn hành lý.
Sau khi thu dọn xong đồ của mình, bà ta đi đến phòng con trai thu dọn.
Sắp xếp đồ đạc trong phòng con trai.
Lúc mở ngăn kéo, bà ta bỗng thấy một túi giấy.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, bà ta mở túi giấy ra, đọc nội dung bên trong khiến cho bà ta khiếp sợ.
Năm năm trước, Cảnh Phạm chẳng những phản bội Quân Thâm, mà lại còn sinh con cho đối phương!
Hơn nữa!
Người đàn ông kia, không phải là người khác, lại là con trai Cảnh gia, Cảnh Uyên!
Hoang đường!
Quá hoang đường!
Đặc biệt là, bức ảnh một nhà ba người bọn họ chụm đầu nở nụ cười ngọt ngào, lại càng khiến bà ta cảm thấy chói mắt hơn.
Giờ phút này, con trai và chồng của bà ta đã an nghỉ dưới đất, một đứa con trai khác cũng không biết trước sống chết thế nào, vậy mà người hại bọn họ thành như vậy, lại đang hạnh phúc mỹ mãn.
Điều này thật quá châm chọc!
Văn Bái giận đến nỗi xé nát bức ảnh một nhà ba người bọn họ.
Đột nhiên, điện thoại di động rung lên.
Văn Bái ổn định lại tâm tình, rồi mới nhận điện thoại.
“Hoắc phu nhân, Hoắc tổng té xỉu rồi!” Bên kia, là giọng nói của Lục Kiến Minh.
Văn Bái giật bắn mình, bà ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa là cũng bất tỉnh theo.
————
Hạ Lễ Ngộ vội vã dẫn đội cấp cứu chạy đến bệnh viện.
Hoắc Cảnh Thành bị đưa vào bệnh viện lúc đêm khuya.
Anh nằm ở trên giường bệnh, không biết bị người ta đẩy đi đâu.
Có lẽ, đây là thời khắc cuối cùng.
Anh chỉ cảm thấy đau.
Ngực quặn đau giống như bị cối xay thịt xay nhỏ ra;
Hay đau như là bị mười triệu cây kim đâm vào vậy.
Anh cho là mình đã chết.
Có lẽ sẽ đau đến chết như vậy.
Nhưng mà, vào giờ phút này, anh lại cảm thấy rất tỉnh táo.
Bởi vì, tất cả suy nghĩ trong đầu anh đều là hình bóng đó.
Tiếng cô cất giọng gọi tên anh...
Dáng vẻ cô đỏ ửng hai mắt tố cáo anh cố ý để cô lo lắng...
Dáng vẻ cô hoảng sợ bất an, kinh hoàng sợ hãi...
“Cảnh Phạm...”
“Cảnh Phạm...”
Giọng nói của anh khô khốc, khóe môi mấp máy, chỉ lặp đi lặp lại hai chữ.
“Cậu nói gì?” Hạ Lễ Ngộ chồm người qua dán tai lên môi của anh “Cậu muốn nói cái gì?”
“Đừng nói cho cô... Đừng nói cho Cảnh Phạm...” giọng nói của anh, yếu ớt như có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Hôm đó, đúng là anh cố ý.
Cố ý muốn nhìn dáng vẻ cô khổ sở, lo lắng vì mình.
Chỉ có như vậy, anh mới cảm thấy là cô đang quan tâm đến anh.
Có lẽ cô đã từng yêu Cảnh Uyên như vậy, yêu đến mức nguyện ý sinh con cho anh ta, yêu đến mức nguyện ý buông bỏ tất cả luân lý xã hội. Nhưng hôm nay, có lẽ cô càng yêu mình hơn!
Nhưng mà, lần này, khi thực sự sắp rời đi, anh lại không đành lòng...
Không đành lòng lại khiến cô khóc, khiến cô lo lắng, không để cho cô an...
Nghe nói như vậy, Hạ Lễ Ngộ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Một lúc lâu sau, anh ta mới tìm về được giọng nói của mình, giọng nói cũng trở nên hơi nghẹn ngào: “Được, tôi không nói. Cậu yên tâm.”
Nghe thấy vậy, dường như rốt cuộc anh mới yên lòng, dần khép mắt lại.
Đôi môi khô nứt, cũng không cử động nữa.
Anh trở nên rất an tĩnh.
Yên lặng như có thể rời đi bất cứ lúc nào.