Cảnh Phạm có chút kinh ngạc.
Lời nói của Trần Lộc và Hoắc Cảnh Thành hoàn toàn khác biệt.
“Tôi còn chưa biết cô và Hoắc tổng đã làm hòa rồi nha.” - Trần Lộc nói tiếp: “Ngày hôm nay, lúc Hoắc tổng bảo tôi mang cháo đến cho cô còn cố ý nhắc tôi, lúc vào biệt thự phải nhẹ tay nhẹ chân chút, không được đánh thức cô.”
“Cháo này thật sự không phải cháo anh nấu cho Hoắc tổng?” Cảnh Phạm xác nhận lại.
“Trước đây tôi từng làm bữa sáng cho Hoắc tổng mấy lần, có điều Hoắc tổng sợ phiền phức, vì thế bảo tôi đừng làm nữa. Sáng sớm hôm nay lại đột nhiên gọi cho tôi, bảo tôi đưa bữa sáng đến biệt thự. Tôi lúc đó rất buồn bực đấy! Hiện tại đã hiểu rõ rồi.”
Mỗi một chữ Trần Lộc nói ra lại khiến khóe môi Cảnh Phạm giương lên mấy phần.
Nụ cười trên mặt càng thêm sâu sắc.
Cuối cùng, cô chỉ nói: “Vậy tôi đi vào trước.”
“Ừ.”
Tâm tình hôm nay của Hoắc tổng cực kỳ tốt. Bầu không khí trên tầng cao nhất cũng bình yên hơn nhiều. Tâm tình Trần Lộc cũng thong thả hơn rất nhiều.
Cảnh Phạm đi tới cửa phòng làm việc, đang định gõ cửa, cửa lại bị người từ trong đẩy ra.
Cô ngẩng đầu, cùng Hoắc Cảnh Thành nhìn nhau.
Cô lúc này vẫn còn bị ảnh hưởng bởi những câu nói kia của Trần Lộc, trên mặt vẫn mang theo nụ cười. Hoắc Cảnh Thành vừa kéo cửa ra liền đối diện một khuôn mặt tươi cười như thế, chỉ cảm thấy tim mình như bị lông chim xẹt qua khiến lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Anh đã chẳng còn nhớ nỗi đã bao lâu chưa nhìn thấy nụ cười xinh đẹp ấy của cô.
Khi hồi tưởng lại, lúc cô ở bên anh dường như hơn nửa thời gian đều là đau thương cùng nước mắt.
Hóa ra, nụ cười của cô rất đẹp.
Hoắc Cảnh Thành cứ nhìn như vậy, có chút lưu luyến không thể dời mắt.
Cảnh Phạm đứng đối diện anh, bị ánh mắt anh nhìn chăm chú có chút ngượng ngùng. Cô nhìn từ trên xuống dưới bản thân, hỏi: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Trên người cô hình như chẳng có gì bất thường cả.
Hoắc Cảnh Thành rốt cục hoàn hồn.
Đè xuống khô nóng nơi cổ họng, anh chỉ hỏi: “Có chuyện gì mà cười đến vui vẻ như vậy?”
Cảnh Phạm xoay người lại liếc nhìn Trần Lộc, môi đỏ hơi mím: “Không có gì.”
Vẻ mặt cô có mấy phần dịu dàng, đôi mắt trong trẻo, lúc cười lên lấp lánh như có muôn ngàn ánh sao.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành càng thêm sâu, nắm lấy tay cô kéo vào văn phòng, đóng cửa lại.
Một cánh cửa, hữu ý vô tình ngăn cách đám nhân viên ở bên ngoài.
Cô tựa trên cửa nói chuyện cùng anh: “Anh kêu tôi tới có chuyện gì không?”
Hoắc Cảnh Thành không buông tay cô ra.
Ngón tay hơi động liền đụng vào bách ga tô trong tay cô.
Sắc mặt anh chợt lạnh, trực tiếp lấy bánh ga tô khỏi tay cô, không nói hai lời, mở ra ăn.
Bánh ga tô phết bơ, là thứ trẻ con thích. Bánh ngọt đến mức có chút ngán, rất khó ăn nhưng anh vẫn cắn răng nuốt hết.
“Anh thích ăn cái này?” - Cảnh Phạm hơi kinh ngạc nhìn anh.
“Không thích.”
“Vậy sao còn ăn?” - Cảnh Phạm cho là anh đang đói bụng - “Đồ ăn ngoài tôi mua không ngon sao?”
Cô vừa hỏi, vừa rót nước đưa cho anh.
Hoắc Cảnh Thành ăn hết bánh ga tô ăn xong, ánh mắt sâu xa dò xét cô một chút rồi mới nói: “Đột nhiên tôi muốn ăn bánh ga tô.”
“Vậy anh muốn ăn thêm không?”
Cảnh Phạm rất hào phóng đem cái còn lại để trước mặt anh.
Mặt Hoắc Cảnh Thành đen lại, nặng nề, không ăn, chỉ về một phía: “Để đó đi.”
Cảnh Phạm gật đầu: “Khi nào anh đói thì lại ăn tiếp, một lát nữa tôi xuống lầu mua lại cũng được.”