“Đàn ông?” anh nheo mắt lại.
“Đây là chuyện riêng của tôi. Hoắc tổng, anh đừng hỏi.” Sợ rằng hỏi tiếp nữa, cô sẽ lỡ miệng nói ra cái gì không nên nói.
Thật hay cho một chuyện riêng. Hơn nữa, cô không trả lời thẳng, từ góc nhìn của anh, chính là ngầm thừa nhận.
Hô hấp của Hoắc Cảnh Thành trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Anh nặng nề nhìn chòng chọc vào cô, rồi xoay người đi về phía cửa quán cà phê, trong tay còn ôm tiểu Chanh tử nữa.
Trái tim của Cảnh Phạm căng thẳng, cô vội vàng đuổi theo.
“Hoắc tổng!”
Anh không thèm để ý tới cô nữa. Lại tức giận rồi, hơn nữa, vẫn là rất tức giận.
Chân anh dài, nên bước chân của anh rất dài, Cảnh Phạm phải chạy theo mới ngăn anh lại được. Vẻ mặt của anh lúc này lạnh đến đáng sợ: “Không phải muốn đi hẹn hò với đàn ông hay sao, cô còn đi theo tôi làm gì?”
Mỗi một chữ, đều giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra vậy.
“Anh cứ ôm đứa bé đi như vậy, lỡ như người nhà con bé đến tìm con bé thì phải làm thế nào, Hoắc tổng? Anh muốn dính líu đến tội bắt cóc buôn bán trẻ con đấy hả?”
“Đây là chuyện riêng của tôi, có liên quan đến em?” Hoắc Cảnh Thành nói một câu chặn họng cô lại, chận đến nỗi cô á khẩu không trả lời được. Anh quay đầu phân phó Lục Kiến Minh: “Lát nữa nghĩ biện pháp liên lạc với người giám hộ của tiểu Chanh, bảo cô ta tìm tôi nhận lại đứa trẻ.”
Đặt một đứa bé ở quán cà phê, người nhà con bé có thể yên tâm, nhưng anh lại không yên tâm.
“Dạ, Hoắc tổng.”
Cảnh Phạm còn muốn nói thêm điều gì nữa, Hoắc Cảnh Thành đã lạnh lùng ôm bé lên xe, nghênh ngang rời đi.
Buổi chiều, sau khi Cảnh Uyên gọi đến sáu cuộc điện thoại cho bé, rốt cuộc anh mới buông tha.
“Chanh Chanh nói bây giờ không muốn trở lại, con bé đang chơi ở bên kia rất vui vẻ.”
Trong lòng Cảnh Phạm không nói ra được tư vị gì. Rất hiển nhiên, tiểu Chanh tử cũng thích Hoắc Cảnh Thành. Hơn nữa, còn rất thích.
“Con bé ở chung với ai?” Cảnh Uyên hỏi.
Cảnh Phạm lắc đầu, chỉ nói: “Một người bạn con bé mới kết giao mà thôi.”
Cả một buổi chiều, Cảnh Phạm đều ở trong phòng làm việc của Cảnh Uyên, dùng điện thoại bàn gọi điện thoại cho tiểu Chanh tử, nhưng mà, tiểu Chanh tử đang chơi rất vui vẻ với Bát Giới, nên không nguyện ý trở về.
Thẳng đến khi Cảnh Uyên tan làm, Cảnh Phạm mới ra khỏi công ty của anh, một mình trở về nhà.
Cô cầm máy điện thoại bàn mà lòng nóng như lửa đốt. Đang suy nghĩ phải thế nào để thuyết phục tiểu Chanh tử trở lại, thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trễ như vậy, sao còn có khách đến?
Đặt điện thoại xuống, cô chạy tới cửa mở cửa. Nhìn thấy người đứng ở cửa, Cảnh Phạm sửng sốt, đứng ngốc tại chỗ.
“Sao… sao anh lại tới đây?” cô mở to mắt nhìn Hoắc Cảnh Thành. Chỉ thấy anh đang ôm một đứa bé ở trong ngực, lúc này, đứa bé đã ngủ say.
“Không hoan nghênh tôi tới?” sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành vẫn khó coi như lúc ban ngày. Anh nhìn lướt qua căn phòng sau lưng cô: “Hay là, trong nhà em còn có người khác, tôi và tiểu Chanh tử đã quấy rầy thế giới của hai người các em?”
Cảnh Phạm không biết phải làm sao, người này lại vẫn đang tức giận. Cũng bởi vì ban ngày mình cự tuyệt anh ấy hay sao? Nghĩ cũng đúng, người giống như anh, sợ rằng lớn như vậy cũng chưa từng bị ai cự tuyệt.
“Tôi chỉ rất kinh ngạc mà thôi, trễ như vậy rồi sao các anh còn tới đây?”
Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thành thoáng không được tự nhiên: “Tôi chưa từng trông trẻ bao giờ. Không phải em là phụ nữ sao? Chắc chắn biết chăm sóc hơn so với tôi.”
Đây là suy luận gì vậy?
Cảnh Phạm giật giật khóe môi, khom người lấy một đôi dép nam đi trong nhà từ trong tủ giày đặt ở trước mặt anh.
Cũng may là tiểu Chanh tử mới tới đây có hai ngày, trong nhà này không có nhiều đồ của trẻ con lắm. Nếu anh không nhìn kỹ, hẳn sẽ không phát hiện ra cái gì khác lạ đâu.
Hoắc Cảnh Thành đang muốn đổi dép, kết quả, vừa cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt lại càng kém hơn.
“Kiểu nam?”
“…” Cảnh Phạm hơi khó hiểu nhìn sắc mặt của anh: “Chẳng lẽ anh muốn đi dép của nữ?”
“Có người đàn ông khác từng đi qua?” Anh lại hỏi.