Một đêm tuyết rơi nhiều, bao phủ cả thành phố, cũng giống như bao phủ cả lòng người.
Văn Bái một đêm không nhủ, nhắm mắt là thấy ác mộng.
Bên tai, là những lời nói bén nhọn của Cảnh Phạm vang lên.
Đứa bé kia...
Đứa bé kia, nếu thực sự là đứa con của Cảnh Thành...
Không!
Không thể nào?!
Nhất định người đàn bà kia lừa dối mình!
Sự thật đó, không người nào dễ tiếp nhận. Cho nên, Văn Bái vừa dao động, vừa sợ, trong lòng liên tục từ chối nó.
Sáng sớm, bà không thay quần áo, từ trong phòng đi ra, câu nói đầu tiên với người giúp việc: “Người đàn bà kia vẫn ở đó sao?”
“Dạ! còn đứng bên ngoài.”
Trong ngực Văn Bái dâng lên một cảm giác buồn rầu, xông ra ngoài: “Cô ta đúng là bị điên! Không muốn sống nữa sao?”
Mở cửa, người g ngoài cửa làm bà chấn động. Người giúp việc nhìn cảnh này trên mặt cũng không còn kiên nhẫn.
Giờ phút này, Cảnh Phạm vẫn đứng ngay cửa.
Cô sớm đã đông cứng như một con cá ướp đông.
Trên vai đầy tuyết, một lớp dày, nhưng cô giống như đang bị đóng băng, ngay cả việc đưa tay hất đi lớp tuyết trên vai cô cũng không màng.
Cô cuộn thành một đoàn.
Dường như nghe được tiếng mở cửa, cô chậm rãi...chậm rãi... quay đầu, giống như thực sự bị đóng băng, động tác cực lỳ trì trệ.
Cô nhìn về phía Văn Bái, trong mắt là vẻ vô hồn làm người ta kinh hãi.
Mặt với môi, thậm chí đã lạnh đến tím đen. Lông mày, đã đóng băng.
Không biết cái gì đã chống đỡ cô, cô chỉ còn lại một chút sức lực, tựa như một cái chớp mắt tiếp theo thì cô sẽ không còn thở nữa.
Văn Bái nhìn cô, cô cũng nhìn Văn Bái. Đáy lòng Văn Bái rung chuyển, trong lúc nhất thời bao nhiêu suy nghĩ hợp lại, hỗn độn thành một cục.
Lúc lâu, Văn Bái hồi phục tinh thần, ra lệnh: “Vú La, báo cảnh sát! Để cảnh sát đến mang cô ta đi!”
Vú La đứng bên cạnh không đành lòng, không cử động.
Cảnh Phạm run rẩy mấp máy môi: “Cho tôi tiền...”
Giọng nói cô cũng đang phát run: “Cho tôi tiền, tôi sẽ biến mất vĩnh viễn...và sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Hoắc Cảnh Thành...”
Văn Bái cực hận Cảnh Phạm, nhưng giờ này với bộ dáng này, cũng đã đáng thương đến cực điểm.
“Có phải chỉ cần cho cô tiền, sau này, cô sẽ không dây dưa với Cảnh Thành nữa?”
“Đúng...!” Cô trả lời, một chữ, giọng nói bi thương xót xa,
“Chờ!” Văn Bái cũng không do dự.
Bà xoay người vào nhà.
Một lát sau, cầm tấm thẻ ngân hàng đi ra, đưa đến trước mặt Cảnh Phạm.
Cảnh Phạm run rẩy đưa tay nhận lấy.
“Mật mã là ngày sinh của Cảnh Thành!”
“Cám ơn!” Cảnh Phạm nói nhỏ. Tấm thẻ bạc này, lúc này nằm trong tay cô tựa như một vật nặng.
Cô nhất định phải trở về...
Nhanh chóng đem tiền về để cứu Tiểu Chanh Tử.
Cô không thể để cho Tiểu Chanh Tử có chuyện. Nếu không, cô thà chết chung với đứa bé!
Cô cầm tấm thẻ, dùng hết sức đứng dậy. Nhưng có lẽ cô bị cóng quá lâu, cũng có lẽ cô ngồi quá lâu, cả người như biến thành khúc gỗ, cô mới đứng lên, lại ngã ngồi xuống đất.
“Cảnh tiểu thư, cô có sao không, có cần tôi giúp không?” Vú La đứng bên cạnh, không đành lòng hỏi.
Cảnh Phạm yếu ớt lắc đầu.
Không biết đến lần thứ mấy, tay cô vịn vào thanh cửa. Cắn chặt hàm răng, lay động đứng dậy.
Trước mặt biến thành màu đen, đầu choáng váng.
Cố nén, cô bước từng bước, từng bước vào trong tuyết. Mỗi một bước, đều lảo đảo, thân thể đơn bạc trong tuyết như muốn ngã. Tựa như một giây kế tiếp, linh hồn sẽ lìa khỏi xác...
“Cảnh tiểu thư, cô chảy máu!” Vú La la to sau lưng cô.
Văn Bái nhìn máu giữa hai chân cô không ngừng chảy xuống, sắc mặt đại biến, không đứng vững.
Cho nên...
Những gì cô nói hôm qua, trong bụng cô có đứa bé, là thật?!
Cảnh Phạm không còn nghe của bất cứ lời nói nào của ai nữa, cũng không cảm giác được cơn đau, kéo lê thân thể trống rỗng, lảo đảo tiếp tục bước về phía trước.
Máu từng giọt từng giọt, rơi trên mặt tuyết.
Màu đỏ sậm chói mắt, nhìn mà giật mình.