“Còn có một việc...”
“Còn có cái gì?”
“Quản tổng hôm nay có ghé qua đoàn làm phim. Nghe nói là đến tìm Cảnh tiểu thư ăn cơm.”
Hoắc Cảnh Thành đóng mạnh tập hồ sơ lại, nhìn chăm chú vào Lục Kiến Minh. Lục Kiến Minh mơ hồ biết tâm tư BOSS nhà mình, da đầu tê rần, đứng một bên không dám hé răng.
Hoắc Cảnh Thành nghiêm mặt hỏi lại: “Những xe hoa kia, cô có đưa đến đoàn làm phim như tôi nói không?”
“Có! Quản tổng đưa đến ân cần bao nhiêu, chúng tôi liền ân cần y như vậy. Một chút cũng không thua.”
“Thế cô ấy có phản ứng gì không?”
“Trần tiểu thư? Cô ấy đương nhiên rất cao hứng rồi! Còn lên mạng tìm số điện thoại của Hoàn Vũ, nhiều lần gọi đến phòng bí thư nói muốn hẹn gặp anh…”
“Cô ngưng lại cho tôi!” - Hoắc Cảnh Thành phất tay một cái, cắt lời cô - “Tôi hỏi chính là ‘cô ấy’! ‘Cô ấy’ không phản ứng gì sao?”
Anh hỏi lại một lần nữa, nhấn thật mạnh từ ‘cô’.
Ai quan tâm cái cô Nghiêu gì đó cảm thấy thế nào?
“Cô ấy? A, anh hỏi Cảnh Phạm sao?” – Đã nói đến vậy rồi mà Lục Kiến Minh còn không hiểu thì cũng không cần lăn lộn nữa. Cô dò xét nhìn mặt BOSS, xác nhận mình đoán không sai mới tiếp tục nói: “Cảnh tiểu thư không có phản ứng gì đặc biệt. Mỗi ngày chăm chỉ đóng phim, vui cười, lâu lâu ra ngoài uống vài ly giải sầu. Thỉnh thoảng còn có thể cùng Trần Nghiêu tiểu thư ra ngoài ăn cơm, hát karaoke.”
Càng nghe, vẻ mặt Hoắc Cảnh Thành càng thêm khó coi.
Lục Kiến Minh vẫn còn huyên thuyên: “Đúng rồi, phải nói, hình như quan hệ giữa Cảnh tiểu thư và đạo diễn rất gần gũi. Vị đạo diễn này rất thích cô ấy, còn giúp cô ấy sửa lại kịch bản. Hai người thường cùng nhau ăn cơm, ra ngoài uống vài lay. Người trong đoàn phim đều nói...”
“Đều nói cái gì?” - Hoắc Cảnh Thành lạnh mặt.
“Còn không phải là vài tin đồn bóng gió sao. Nữ diễn viên cùng đạo diễn đoàn phim thân thiết khó tránh bị người nói vài câu khó nghe.”
Hoắc Cảnh Thành hừ một tiếng: “Sao người khác không bị lại chỉ có mỗi cô ta bị người ta nói bóng gió?”
Lục Kiến Minh không lên tiếng.
Hoắc Cảnh Thành liếc cô một cái, gầm lên: “Còn đứng đây làm gì?”
“?” - Lục Kiến Minh đầu óc mơ hồ.
“Chuẩn bị xe! Tôi phải lập tức đến phim trường!”
“Vâng, lập tức!” - Lục Kiến Minh bị rống đến nỗi một giây cũng không dám chậm trễ, vội vã chạy đi.
- ---
Lục Kiến Minh chạy thẳng một đường, nhanh chóng lái xe đến, khi tới phim trường đồng hồ chỉ vừa điểm ba giờ.
Xe Hoắc Cảnh Thành dừng cách trường quay không xa. Anh xuống xe đi đến.
Tất cả mọi người đang chụp ản, đùa giỡn.
Hoắc Cảnh Thành quét mắt nhìn lướt qua liền thấy được bóng người quen thuộc.
Cô mặc đồ hóa trang, cầm kịch bản, đang diễn thử cùng một diễn viên khác. Đồ hóa trang trên người cô rất nặng, đồ trang sức cũng không nhẹ, lúc cúi đầu, một tay cầm sách, một tay đỡ lấy đồ trang sức. Ánh chiều tà chiếu vào đồ trang sức rọi lên khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đã được trang điểm của cô càng thêm trắng nõn. Cô hơi cúi đầu, góc nghiêng gương mặt hiện lên vẻ ôn nhu, dịu dàng.
Khi đang làm việc, Cảnh Phạm đặc biệt tập trung, từ đó càng khiến dáng vẻ cô có chút tiều tụy.
Đoàn làm phim không thiểu người đẹp chưa kể ở đây còn có một nữ minh tinh điện ảnh thế nhưng cô gái đó chỉ đứng bên kia thôi cũng có thể khiến người ta nhìn không dứt mắt.
Tầm mắt Hoắc Cảnh Thành đều rơi vào trên mặt cô, lại có chút khó dời đi. Đợi khi nhận ra mình đã ngắm Cảnh Phạm đến thất thần, anh lại cảm thấy vô cùng tức giận.
“Hoắc tổng, Cảnh tiểu thư ở đó bên kia. Tôi gọi cô ấy đến nhé?” - Lục Kiến Minh hỏi.
“Gọi cô ta làm gì? Tôi tới tìm cô ta sao?” - Hoắc Cảnh Thành lạnh nhạt nói, lại nhìn lướt qua đám người bên kia - “Ai là Trương Nghiêu gì đó đâu?”
“...” - Lục Kiến Minh xạm mặt lại, nhắc nhở - “Hoắc tổng, người ta họ Trần, tên là Trần Nghiêu.”
Đừng nói mặt mũi thế nào, ngay cả tên cũng không nhớ mà cũng dám nói muốn theo đuổi con người ta?