“Tiểu Chanh Tử!” - Cảnh Phạm vội gọi bé.
Con bé này, bình thường đều rất biết điều, hôm nay lại tự ý làm chủ.
“Mẹ, mẹ nấu thêm cơm cho một người, cũng không sao chứ?” - Tiểu Chanh Tử phảng phất không hiểu mình đang làm khó dễ cô, ngoẹo cổ nói - “Nếu như quá cực khổ, Tiểu Chanh Tử có thể giúp mẹ nha!”
Bé con quá ngây thơ.
Ngây thơ đến nỗi khiến cô không đành lòng từ chối.
Hoắc Cảnh Thành cũng không muốn làm Cảnh Phạm khó xử, mặc dù, anh cũng rất muốn được ở bên cạnh hai người.
“Không sao, lần sau có cơ hội chú lại mời hai người ăn.” - Anh muốn giải vây cho cô, lại muốn động viên bé con.
Thế nhưng, Tiểu Chanh Tử hiển nhiên không chấp nhận sự động viên đó.
Bé con mất hứng.
Miệng nhỏ mím lại, trượt xuống khỏi người anh, đầu nhỏ quay ngoắt qua bên, không thèm phản ứng hai người lớn.
Cảnh Phạm đành dỗ: “Hôm nay không phải con muốn cùng Cảnh Uyên ba ba ăn cơm sao? Con không muốn cùng Cảnh Uyên ba ba ăn à?”
“Cảnh Uyên ba ba bất cứ lúc nào cũng có thể ăn.” – Trong giọng nói mềm mại của Tiểu Chanh Tử đã lẫn tiếng khóc nức nở.
Ai.
Trước mặt bé con, Cảnh Phạm sẽ quên đi mọi nguyên tắc của mình.
“Nhưng tối nay chú không nhất định có thời gian.” - Cảnh Phạm nói.
Tiểu Chanh Tử lập tức nhìn về phía Hoắc Cảnh Thành. Hoắc Cảnh Thành nhìn bé con, tầm mắt cuối cùng rơi vào Cảnh Phạm: “Bận cũng phải ăn cơm.”
Huống hồ, lần này trở về, thời gian của anh vốn là dành cho hai mẹ con cô. Chỉ xem hai người có cần không thôi!
Bé con vô cùng cao hứng: “Mẹ, mẹ xem đi! Chú cũng có thời gian!”
Bé con nói xong liền chạy đến gần anh, chủ động nhét bàn tay nhỏ vào trong tay anh: “Chú, con mời chú đến nhà ăn cơm!”
“Chúng ta ra ngoài ăn đi.” - Cảnh Phạm lần thứ hai đề nghị.
Đây là sự thỏa hiệp cuối cùng của cô.
Hoắc Cảnh Thành có thể thấy cô đang giữ nghiêm phòng tuyến của mình.
Hoắc Cảnh Thành ôm lấy bé, dỗ: “Chú dẫn con đi ăn. Trù nghệ của mẹ con lúc nào cũng có thể ăn, đúng không?”
Bé con thật sự rất nghe lời anh. Do dự một lúc mới gật đầu, thế nhưng cuối cùng vẫn ước định: “Vậy chú, chú phải hưa, lần sau nhất định phải đến nhà con ăn cơm nha!”
“Ừ. Chú hứa.”
“Vậy ngoéo tay nào.”
Tiểu Chanh Tử duỗi ra ngón tay nho nhỏ.
Hoắc Cảnh Thành liếc mắt nhìn Cảnh Phạm, ngoéo tay với tiểu Chanh Tử.
Tiểu Chanh Tử lúc này mới nở nụ cười, vô cùng vui vẻ.
Cảnh Phạm nhìn cảnh, tâm tình vốn đã trầm mặc lại chợt rung động, thoáng qua một chút chua xót.
Cô không nói gì nữa, khom người ngồi vào trong xe. Hoắc Cảnh Thành để bé con ngồi bên người cô.
“Buộc dây an toàn vào.” - Hoắc Cảnh Thành đứng bên cạnh xe, săn sóc giúp bé con nịt giây an toàn lại nhìn cô - “Em cũng buộc đi.”
Cảnh Phạm nhìn động tác anh chăm sóc bé con chậm hơn nửa nhịp, được anh nhắc nhở, mới buộc dây vào.
Hoắc Cảnh Thành nhìn cô: “Ngày mai anh đi mua cái ghế dựa an toàn. Có loại cho cỡ tuổi bé chứ?”
Cảnh Phạm gật đầu: “Có.”
Hoắc Cảnh Thành mời: “Ngày mai có rảnh không? Đi chọn với anh.”
Cảnh Phạm ngẩn ra, lắc đầu: “Ngày mai em có hẹn rồi.”
Đoạn, dừng một chút, lại nói: “Kỳ thực cũng không cần cố ý chuẩn bị cho bé đâu, cũng không ngồi được mấy lần.”
Mặt câu nói sau cùng kia khiến anh mím chặt môi, không nói gì nữa.
Anh thay họ đóng cửa xe, đưa đến nhà hàng.
Bữa cơm tối rất hoà thuận. Chí ít, đối với Cảnh Phạm, cảnh tượng trước mặt quả thực là hình ảnh phụ từ nữ hiếu tuyệt đẹp.
Anh lột khoai tây, lột bắp cho bé.
Một năm qua, bé con lại trở nên hơi kiêng ăn. Bé không thích ăn cải xanh nhưng trước mặt anh lại cực kỳ ngoan ngoãn mà ăn vào.