“Cho cô 30 phút, nếu cô không tới, ngày mai tôi trực tiếp gọi luật sư đến tìm cô.”
“Hoắc Cảnh Thành!” Cảnh Phạm cắn răng.
Uy hiếp cô.
Nhưng đối phương mặc kệ cô tức giận, trực tiếp cúp điện thoại.
“Thế nào? Có phải lão Hoắc nói gì với cô không? Có muốn tôi gọi lại thay cô mắng cậu ấy một trận không?” Dung Kỳ nhận điện thoại, hỏi cô.
Cảnh Phạm lắc đầu: “Không có. Nhưng mà xin lỗi, bây giờ tôi phải đi trước.”
Cô nhìn đồng hồ. Chỉ có nửa giờ, cô còn không đi, thật sự không kịp.
Hoắc Cảnh Thành rõ ràng đang làm khó cô.
“Bây giờ? Sao đột ngột như vậy?”
“Ừ. Có chút công việc.” Cảnh Phạm áy náy nhìn Dung Kỳ: “Hay là lần sau chúng ta ăn bữa khác. Tối nay tôi xin lỗi.”
“Không sao. Hẹn lại lần sau là được.” Dung Kỳ đứng dậy muốn trả tiền, nhưng Cảnh Phạm đã lấy tiền ra trước.
Dung Kỳ còn muốn đưa Cảnh Phạm đi, Cảnh Phạm đã kêu xe trước, vội vội vàng vàng lên xe.
Nhìn bóng lưng kia, Dung Kỳ ủ rũ.
Nhất định là lão Hoắc giở trò sau lưng! Sớm biết không gọi điện thoại báo cáo cho cậu ta. Buổi hẹn sau, nhất định phải lặng lẽ mới được.
Cảnh Phạm kêu xe, đi thẳng tới biệt thự Kinh Sơn.
Cũng may giờ này trên đường không đông lắm, chạy rất nhanh.
Xe taxi chỉ có thể đến sân ngoài, cô trả tiền, ôm túi chạy như điên đến cửa nhà anh, giơ tay lên chuẩn bị nhấn chuông cửa.
Khi Hoắc Cảnh Thành mở cửa ra, cô đứng trước cửa, ôm ngực thở hổn hển.
“Tới trễ 1 phút 28 giây.” Anh đứng ở cửa, ôm ngực, cực kỳ vô lý nhìn cô.
Cảnh Phạm thật sự muốn liếc anh.
“Trễ như vậy, anh kêu tôi tới làm gì?”
“Quấy rầy cô hẹn hò?” Anh híp mắt hỏi.
“Quấy rầy thật, vốn tôi còn đang ăn ngon cùng bạn anh.” Cảnh Phạm hoài nghi người này kêu cô đến là vì ngăn cản cô tiếp cận Dung Kỳ. Cô cố ý nói: “Nhưng cũng không sao, tôi và Dung Kỳ đã hẹn, lần sau ăn nữa.”
Đúng như dự đoán, sắc mặt anh càng đen thêm.
Ách?
Cảnh Phạm nhìn anh dò xét: “Hoắc tổng, không phải anh thật sự như lời Dung Kỳ nói chứ?”
“Cái gì?” Anh nhíu mày.
“Anh… thầm mến anh ấy?”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành vặn vẹo. Anh không muốn nhìn cô lâu thêm một giây, xoay người đi vào trong.
Nhìn bóng lưng kia, Cảnh Phạm bĩu môi: “Nếu không có chuyện, tôi có thể đi rồi? Tôi đến theo yêu cầu của anh, anh không thể gọi luật sư…”
“Lăn vào cho tôi!” Lời cô bị một thanh âm kèm theo lửa giận cắt đứt.
“…” Xong rồi, tức giận.
Cảnh Phạm thở dài.
Tại sao mình trêu chọc một trái bom sẽ nổ bất cứ lúc nào chứ?
Hoắc Cảnh Thành đi thẳng vào bếp. Cảnh Phạm đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh. Anh mở tủ lạnh ra: “Làm hết mấy thứ này cho tôi.”
“Hả?” Cảnh Phạm liếc nhìn tủ lạnh kia.
Bên trong đầy đồ. Hôm ấy cô bày thế nào, hôm nay tủ lạnh vẫn thế đó, không có chút biến hóa.
“Trả về nguyên dạng cho tôi.” Hoắc Cảnh Thành ra lệnh cô. Nói xong, đi ra ngoài. Khi đi ngang cô, dừng bước. Anh cúi đầu nhìn cô chằm chằm: “Làm không tốt, ngày mai sẽ gọi luật sư đến cửa tìm cô!”
“…” Cảnh Phạm giận đến nghiến răng, lầm bầm: “Động một chút là lấy luật sư ra uy hiếp tôi, anh có ngây thơ hay không?”