Cảnh Phạm trở về phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Thật ra thì cô đang rất đau đầu.
Từ lúc chuyển đến căn nhà này, cô chưa từng mới bất kỳ người bạn nào đến ăn cơm. Hơn nữa, bây giờ cô còn không biết đôi vợ chồng son cách vách thích đồ ăn gì, hay là, có kiêng kỵ món gì hay không.
Cảnh Phạm quyết định trước khi nấu ăn, mình sẽ sang nhà cách vách hỏi rồi mới chuẩn bị thực đơn.
Vừa mới vo gạo, bỏ vào nồi xong. Cô đã nghe thấy giọng nói non nớt của con từ ngoài cửa truyền tới: “Mẹ, con đã trở về rồi!”
“Cô chú đã tới chưa?” Cảnh Phạm hỏi.
“Dạ, chú nói lát nữa chú sẽ tới!” tâm tình của tiểu Chanh tử rất tốt, ngay cả giọng nói của bé cũng rất vui vẻ.
Cảnh Phạm lau sạch tay rồi đi ra khỏi phòng bếp: “Con có thể qua bên đó hỏi cô chú có thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì hay không?”
“Chú không kén ăn đâu. Chỉ cần là món ăn tiểu Chanh tử thích, chú ấy đều thích.”
“Nào như vậy được!” Cảnh Phạm không yên tâm: “Để mẹ tự qua đó hỏi vậy.”
Tiểu Chanh tử khích lệ cô: “Vậy mẹ đi hỏi đi.”
Cảnh Phạm cởi tạp dề trên người xuống, lại lấy một vỉ trứng gà từ trong tủ lạnh ra, rồi đi sang gõ cửa nhà cách vách.
Vỉ trứng gà này là món quà của một fan hâm mộ tặng cô trong một lần tình cờ gặp được ở trên đường.
Đến trước cửa cách vách, cô nhấn chuông cửa. Bên trong truyền tới một giọng nói: “Tôi ra đây.”
Nghe thấy ba chữ đó, Cảnh Phạm bỗng cảm thấy sửng sốt.
Thật quen thuộc.
Nhưng mà, quay lại, cô lại cảm thấy nhất định là ảo giác của mình.
Có lẽ gần đây cô bị anh khuấy động đến quá mức mệt nhọc, vì vậy mới xuất hiện loại ảo giác hơi buồn cười này.
Cảnh Phạm đứng ngoài cửa đợi, cửa được mở từ bên trong.
“Đây là…”
Lời cô vừa muốn nói ra, hơi ngừng lại. Tay, nắm chặt vỉ trứng gà trong tay.
Anh mặc chiếc áo len màu đên đứng ở cửa.
Dường như anh cũng không nghĩ tới người gõ cửa là cô, nên khá bất ngờ. Thế nhưng loại bất ngờ đó chỉ thoáng lướt qua rồi biến mất. Anh hạ tầm mắt xuống, thấy vỉ trứng gà trong tay cô, anh hỏi: “Cho anh?”
“Không phải!” rốt cuộc Cảnh Phạm cũng hoàn hồn, cô nhìn về phía anh: “Em không biết là anh.”
Tự nhiên lại mang trứng gà cho anh, cô làm chuyện không công rồi.
Anh sẽ không xuống bếp.
Tủ lạnh trong phòng bếp, vĩnh viễn đều trống rỗng.
Cảnh Phạm muốn thu hồi lại vỉ trứng gà này, nhưng mà, một bàn tay đã đưa ra, nhận lấy vỉ trứng gà: “Vẫn để cho anh đi.”
Cảnh Phạm cũng không thu hồi lại. Chỉ là một vỉ trứng gà mà thôi, cô còn có thể không cho anh?
Cô nhìn anh cất vỉ trứng gà vào tủ lạnh. Quả nhiên đúng như suy nghĩ của cô, trong cái tủ lạnh kia trống trơn.
Cảnh Phạm đứng ở bên ngoài, quan sát bên trong.
Chắc nội thất bên trong chẳng thay đổi gì nhiều. Bày trí rất đơn giản, nhìn rất vắng vẻ.
“Anh ở đây?” Cảnh Phạm hỏi.
“Ừ.” Anh đi ra khỏi phòng bếp, đáp lại cô.
Cảnh Phạm khẽ chớp mắt, cô muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Hoắc Cảnh Thành như nhìn thấu tâm tư của cô, anh chỉ nói: “Anh chỉ muốn ở gần con hơn mà thôi!”
“À.” Cô khẽ đáp lại.
Thì ra là như vậy.
Cũng dễ hiểu thôi.
“Anh đã bỏ lỡ thời gian ở bên con bé quá nhiều, sau này, anh chỉ muốn dành càng nhiều thời gian ở bên con bé càng tốt.”
Cảnh Phạm gật đầu lần nữa.
Hoắc Cảnh Thành nhìn dáng vẻ cô cúi đầu, tựa như không quá vui vẻ, ánh mắt của anh dần ảm đạm, rồi anh lại bổ sung thêm: “Em yên tâm, anh sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của em.”
Không quấy rầy, là phương thức yêu cô duy nhất và cuối cùng mà anh dành cho cô.
Cảnh Phạm ngẩn ra, mấp máy khóe môi: “Không có vấn đề gì cả, ở đâu là quyền lựa chọn của anh.”
Hoắc Cảnh Thành mím chặt môi mỏng, anh muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc, muốn nói lại thôi.
Cảnh Phạm không ở lại lâu thêm nữa: “Vậy em đi về trước.”
“Được.” Anh gật đầu.
Cảnh Phạm xoay người, trở về nhà của mình.