Lúc này cô không mặt mùi, dáng vẻ gì nữa, thật làm người ta tức giận!
Hoắc Cảnh Thành không trở về ngay, lại cầm một chai rượu, lưu loát mở nắp chai đưa cho cô.
Hất cầm nhìn về phía Dung Kỳ: “Bạn tôi rất có hứng thú với cô, cho nên cô tiếp cậu ấy một ly đi.”
Anh ta thực sự để cô đi tiếp rượu.
Cảnh Phạm nhìn anh, lông mi nhẹ nhàng cụp xuống.
Dung Kỳ ra mặt anh hùng cứu mỹ nhân: “Cô đừng để ý cậu ấy, tâm tình cậu ấy tối nay không tốt, đang muốn tìm người hả giận! Tôi không cần cô tiếp.”
Anh ta nói xong, muốn giật đi chai rượu trong tay Cảnh Phạm.
“Không sao, nếu tôi đã nhận tiền của Hoắc tổng, thì phải làm cho xong việc mà Hoắc tổng giao phó.” Bộ dạng đáng thương vừa rồi được thay đổi bằng một tiếng cười thản nhiên của cô. Nhanh chóng ngửa đầu thoải mái uống nữa chai rượu.
Cô uống hơi nhanh, cho nên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia giống như muốn xuyên thủng cả người cô.
Anh không muốn để cho cô sống thoải mái, chính vì không ưa cô đã hại chết Quân Thâm còn thoải mái thành thạo bên cạnh cả đống đàn ông, nhưng mà, ngay giờ phút này nhìn cô đang sặc sụa ho khan anh lại không cảm thấy dễ chịu chút nào!
Ngược lại, càng khó chịu! Càng bức bối!
Đúng là gặp quỷ!
“Lão Hoắc! Cậu xem cậu đang làm gì?” Dung Kỳ đau lòng, phải đi cướp lấy chai rượu của cô thôi.
Nhưng, anh ta còn chưa có động thái gì đã có một cánh tay khác nhanh hơn anh ta một bước.
Cảnh Phạm sợ run khi nhìn người cướp đi chai rượu trong tay mình chính là Hoắc Cảnh Thành, cho nên có chút khó hiểu.
Người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm, trong cặp mắt kia là những tình cảm rất phức tạp.
Căm hận, hậm hực, bi thương, thống khổ...
Tối hôm nay, anh rất không bình thường.
Anh sao vậy?
Cô cũng không nhịn được sẽ quan tâm anh.
Chớp mắt tiếp theo, anh cầm lấy chai rượu mà cô chưa uống xong, ngửa đầu uống hết!
Lòng mày cô nhíu chặt, hô hấp căng thẳng.
Bệnh anh nghiêm trọng mà anh uống rượu như vậy chính là tự tìm đến cái chết.
“Hoắc Cảnh Thành!” Dường như là bản năng, cô đoạt lấy chai rượu. Động tác nhanh gọn giống như ngay cả đến việc suy tính sống chết cũng không có!
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, giống như nhìn kẻ thù, trong mắt như có tia lửa.
Cảnh Phạm khôi phục tinh thần, lại hối hận mình quá phận. Bị anh nhìn đến sợ hãi, xoa xoa cái cổ mượn cớ: “Không phải anh chê tôi bẩn sao? Tôi đã uống, anh còn uống?”
Không biết có phải vì lời nhắc nhở của cô hay không mà anh cau mày rồi ném chai rượu ra xa.
hln nhanh tay lẹ mặt chụp lấy chai rượu.
Ngay cả người ngoài như Dung Kỳ, vào lúc này cũng nhìn ra -giữa hai người không chỉ là người quen cũ thôi! Hơn nữa, giữa hai người con có thù oán gì đó!
“Cảnh tiểu thư, bên kia có khách gửi chi phiếu tìm cô!” Có người phục vụ đến nói.
Cảnh Phạm buồn bực!
Đưa chi phiếu cái gì! Còn chưa đủ loạn sao?
“Đưa mặt nạ, rượu tôi cũng uống rồi, không có chuyện gì nữa, tôi đi trước.” Cảnh Phạm nói là nhìn Hoắc Cảnh Thành nói. Cô còn ở lại nữa, cũng bị anh làm khó.
Cô mới đi ra được một bước, cổ tay… chợt có người nắm lại.
Tinh thần cô còn chưa hồi phục, lại có một lực kéo cô ngã ngồi xuống ghế, người cô nặng nề ngã lên đùi người đàn ông.
Hai người...cách nhau rất gần.
Gần đến nỗi ngửi được mùi rượu của nhau, không khí quấn quít, nồng nàn, lưu luyến…
“Anh...anh làm gì?” Tìm cô đạp rối loạn.
Bị anh bấu vào cổ tay, năm ngón tay nắm chặt.
Cố gắng lắm mới làm cho mình chấn định lại không để mình bại trận trước mặt anh.