Mục lục
Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Thế nhưng, tầm mắt Cảnh Phạm chỉ chăm chú đặt trên người bé con, vẫn chưa phát hiện điều gì.

Cô lấy thuốc và nước từ trong túi ra dỗ Tiểu Tranh tử uống còn dặn dò buổi trưa phải uống thuốc đúng giờ.

“Dì, con biết rồi. Những câu này ngày nào dì cũng nhắc đi nhắc lại mấy lần nha!”

Cảnh Phạm yêu thương hôn lên đỉnh đầu bé con.

“Dì, lần sau họp phụ huynh, dì cùng chú Hoắc đưa con đi, được không?” - Tiểu Tranh tử đột nhiên xin cô.

Cảnh Phạm hơi run lên.

Cô theo bản năng liếc nhìn Cảnh Uyên. Cảnh Uyên nói thẳng: “Trẻ con rất yêu thích cậu ta. Trừ lần này ra, thỉnh thoảng gọi anh ta đi cùng đi.”

Cảnh Phạm trong lòng bối rối, Cô quay sang nhìn bé cười: “Được, vậy lần sau họp phụ huynh, dì sẽ gọi chú Hoắc đi cùng.”

Bé con nghe được cô đảm bảo, tâm tình mới tốt lên.

Cảnh Uyên nhìn hai mẹ con cô cười, trong lòng đủ loại cảm xúc.

Anh hi vọng bọn họ được hạnh phúc nhưng lại ích kỷ hi vọng niềm hạnh phúc này là do chính anh mang đến.

Chỉ là...

Niềm hi vọng ấy, thật mong manh.

Thân phận của anh, đã định trước vĩnh viễn chỉ có thể là một vệ sĩ mà không phải làm bạn đời.

Cảnh Phạm đưa Tiểu Tranh tử đi, khi trở về liền gặp vợ chồng Cảnh Thừa Hoài và Tô Vân Đình lại bị Thịnh Gia Ngôn gọi đến công ty.

Cô từ trên xe taxi bước xuống, tiến vào công ty.

Mọi người trong công ty đều nhìn cô với ánh mắt hâm mộ.

Cảnh Phạm gần như đoán ra được lý do.

Vẫn là chuyện về bức ảnh kia. Hiện giờ toàn bộ công ty sợ rằng đều cho hai bọn họ là một đôi rồi.

Cô bị nhìn chăm chú đến mức khó chịu, vội bước nhanh hơn.

Lúc đi ngang qua tiền sảnh, cô bị lễ tân gọi lại: “Cảnh tiểu thư.”

Cảnh Phạm đứng lại.

Người kia mang một bó hoa đến: “Lúc nãy có một vị khách mang hoa đến tặng cho cô nhưng không thấy cô đâu. Tôi thấy nó đẹp liền cắm vào bình hoa giữ hộ, đến bây giờ còn chưa héo tàn.”

Cảnh Phạm nhìn qua bó hồng nhung kia, trong lòng đã đoán được mấy phần, chỉ nói: “Nếu cô thấy đẹp thì cứ giữ đi. Tôi mang đi cũng sẽ để héo thôi.”

“Cô vẫn nên cầm lấy đi, tôi phải trả nó về với chủ chứ.” - Lễ tân mang cả hoa lẫn bình đưa cho cô.

Cảnh Phạm liếc nhìn. Bình hoa thực sự rất đẹp, đặt lên bàn làm việc cũng tốt.

Có điều, cái người tên Quản Huyền Minh kia thật kỳ lạ, từ lần đó liền biến mất dạng. Sau bữa cơm ở đoàn làm phim, hai người bọn họ cũng chưa từng liên lạc một lần. Những bó hồng này lẽ ra cũng không nên xuất hiện nữa.

Cảnh Phạm ôm hoa đi đến thang máy nữa.

Người đứng chờ thang máy không ít.

Mọi người vừa nhìn thấy Cảnh Phạm liền biến thành ánh mắt ái muội kia. Người quen biết Cảnh Phạm tiến lên hỏi: “Cảnh Phạm, đây là hoa Hoắc tổng tặng à?”

“Không phải.”

“Cô nha, đừng giấu nữa. Ảnh của hai người đã tràn ngập trên internet rồi. Hoắc tổng đối với cô đúng là tình sâu nghĩa nặng.”

Cảnh Phạm thở dài: “Cái này thật sự không phải của Hoắc tổng. Tôi cùng Hoắc tổng cũng không phải như mọi người nghĩ.”

Cô cũng không làm rõ quan hệ của bọn họ nhưng khẳng định không phải mối quan hệ tình nhân như internet đồn đãi. Giữa bọn họ, dù thân thể có kề cận đến đâu thì mãi mãi vẫn cách nhau một tầng giấy.

Tầng giấy ấy, ai cũng không dám đâm thủng.

Bởi vì, ai cũng không thể xác định đằng sau tờ giấy kia là yêu hay hận. Thậm chí, họ còn chẳng hiểu nổi kề cận da thịt phải chăng chỉ là kích động nhất thời.

Lúc cô bắt đầu rơi vào suy nghĩ hõn loạn, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

“Hoắc tổng!”

“Hoắc tổng, chào buổi sáng!”

Tất cả mọi người liên tục chào hỏi.

Cảnh Phạm cũng quay đầu lại, thấy anh đã đứng sau bọn họ, bên cạnh là Lục Kiến Minh.

Đoạn tán gẫu giữa cô và những người kia, có lẽ, anh cũng đã nghe thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK