Cô đi về phía cửa, mở cửa văn phòng ra.
Nhưng cửa vừa hé ra một chút, một cánh tay từ phía sau vươn tới đặt lên cửa. ‘Cạch ——’ một tiếng, sau đó cửa bị đóng sầm lại.
Cảnh Phạm thử mở ra, nhưng sức lực của người phía sau rất lớn, cô căn bản không mở được.
Ngực người nọ dán vào lưng cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh, còn cả hô hấp phập phồng kia nữa.
Trái tim nằm trong lồng anh ngực đập mạnh, từng chút từng chút từ sau lưng đập thẳng vào lòng cô.
Dựa vào anh gần như vậy, cô luôn không thể bình tĩnh.
“Xoay người lại.”
Giọng anh trầm thấp dễ nghe, đập vào màng tai cô, chui vào lòng cô.
Như một mệnh lệnh, mà cô như con rối, nghe theo lời anh.
Cảnh Phạm cắn cắn môi, làm mình thanh tỉnh lại một chút, không cho mình bị anh mê hoặc, chỉ hỏi: “Anh không đi nghe điện thoại đi à?”
Bàn tay chống lên cửa của Hoắc Cảnh Thành hạ xuống, giữ chặt bàn tay đặt trên cửa của cô. Tim Cảnh Phạm run lên, tay từ cửa rụt về, lại trốn không thoát lòng bàn tay anh.
Lòng bàn tay anh ấm áp như vậy.
Tiếp xúc với da thịt cô, giống như ngọn lửa thẩm thấu vào từng tế bào trong cơ thể cô, thiêu đốt trái tim cô.
Còn chưa lấy lại tinh thần, cả người đã bị anh ôm chặt.
Cô khẽ kêu một tiếng, lông mi run rẩy. Chưa kịp nói gì, Hoắc Cảnh Thành đã hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Cánh môi ma sát, hai người đều run lên.
Còn chưa hôn sâu, Hoắc Cảnh Thành đã thở dài một tiếng, lập tức rời khỏi môi cô.
Như muốn khắc sâu bóng hình cô vào đáy mắt, anh nhìn sâu vào cô, ánh mắt sâu thẳm như miệng giếng sâu, mang theo tình cảm sâu nặng khiến toàn thân cô như nhũn ra.
Ánh mắt đó khiến Cảnh Phạm không chống đỡ được, chỉ cảm thấy động tình.
Ngẩng đầu lên nhìn anh, hô hấp run lên.
Cô có thể nhìn rõ trong mắt anh bóng hình mình trong đó.
Trên mặt anh hiện lên mê luyến cùng quyến luyến với cô, giấu cũng không giấu được.
Ngay cả bản thân đều cảm thấy xấu hổ quẫn bách, thẹn thùng muốn quay đầu đi. Nhưng vừa mới động, khuôn mặt đã bị anh giữ chặt, lúc này không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt nước như vừa nãy, mà là điên cuồng hôn sâu.
Tách môi cô ra, lưỡi anh len vào.
Trời biết, thật ra anh muốn hôn cô đến mức nào kỳ!
Vừa rồi mới bước vào văn phòng, nhìn thấy tươi cười trên mặt cô, tâm tư này đã hiện lên. Mãi đến giờ phút này, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Như muốn phát tiết tất cả tình tự trong khoảng thời gian này vào nụ hôn kia, Hoắc Cảnh Thành mút, cắn, liếm.
Như là hận không thể hòa tan cô trong nụ hôn này.
“Hoắc... Hoắc Cảnh Thành...” Thanh âm Cảnh Phạm đã hoàn toàn vụn vỡ. Toàn thân cô vô lực, mềm yếu, chỉ phải đưa tay vòng qua ôm anh, túm chặt lưng sơ mi trên người anh.
Chống cự của cô khiến anh tức giận. Buồn bực cắn lên môi cô một cái, nói nhỏ: “Đừng nháo, để tôi hôn em...”
Tim Cảnh Phạm mềm nhũn, gần như quên luôn chống cự.
Cô cũng nhiều muốn hôn anh.
Nhưng cô không muốn mập mờ cùng anh như vậy cô.
“Anh... Anh buông tôi ra trước đi.” Cô trốn tránh môi người nọ, thanh âm cũng vụn vỡ chịu nổi. Lời nói cự tuyệt kia, lúc này nói ra miệng, gần như tiếng rên dục cự còn nghênh.
Hoắc Cảnh Thành bị tiếng cô kêu khiến cả người cứng đờ, chẳng những không buông cô ra, ngược lại nâng mông cô lên, ôm lấy cô, xoay người bước nhanh đặt cô lên bàn công tác.