Lúc đang muốn cúp điện thoại, Hoắc Cảnh Thành đột nhiên nhớ tới cái gì, anh hỏi: “Thư ký Trần đã đến công ty chưa?”
“Đã đến rồi. “
“Cậu bảo cô ấy đến phòng ăn của công ty, mượn phòng bếp, nấu một bát cháo, rồi đưa đến biệt thự Kinh Sơn. Tôi nhớ hương vị món cháo mà cô ấy nấu rất được.”
Lục Kiến Minh cho rằng anh còn chưa ăn sáng, anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã qua 10 giờ rồi. Mấu chốt là, sao Hoắc tổng lại bảo mang cháo đến biệt thự? Anh ấy nhịn rồi đến phòng làm việc ăn há chẳng phải là dễ dàng hơn sao?
Nghĩ như thế, Lục Kiến Minh hỏi: “Anh xác định là muốn đưa đến biệt thự?”
“Làm sao, cậu có ý kiến?”
Lục Kiến Minh nào còn dám dài dòng?
“Tôi sẽ chuyển lời cho thư ký Trần.”
——
Nhận được thông báo của Lục Kiến Minh, Trần Lộc cũng rất kinh ngạc.
Ngày thường, Hoắc tổng rất ít khi sai bọn họ làm mấy vấn đề liên quan đến cuộc sống riêng. Cô đã từng hầm cháo ở nhà mang đến cho anh hai lần, tuy anh thích ăn, nhưng sau đó cũng cự tuyệt, sợ làm phiền cô.
Hôm nay thì hoàn toàn ngược lại.
————
Cúp điện thoại, Hoắc Cảnh Thành quay đầu nhìn lại. Cô vẫn ngủ ở trong xe như cũ, không tỉnh lại.
Anh mở cửa xe ghế phụ, ôm cô từ bên trong ra. Động tác rất nhẹ, sợ làm cô thức giấc.
Nhưng dường như cô vẫn bị ảnh hưởng, bất an phát ra tiếng. Lúc anh cho rằng cô muốn cựa ra, cô chợt vươn hai tay, ôm thật chặt lấy eo của anh. Giống như là tìm được một cá vị trí ngủ hơn, cô chôn mặt thật sâu vào trong ngực anh.
Anh cứng đờ người.
Cả người căng cứng.
Anh hạ thấp tầm mắt xuống nhìn, phát hiện ra cô cũng không tỉnh lại. Cô ôm như vậy, chỉ là do đang quyến luyến ở trong giấc mộng. Nếu ở trạng thái tỉnh táo, sợ rằng, điều mà cô làm sẽ là đẩy anh ra.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy hơi mất mát, nhưng mà, vào giờ phút này, cái ôm của cô, lại khiến anh cảm thấy thỏa mãn.
Loại tâm trạng mâu thuẫn này, có chút buồn cười.
Anh thu lại tâm tình của mình, ôm cô đi vào biệt thự. Anh đi thẳng lên tầng, đặt cô ở trên giường của anh. Vừa chạm vào giường lớn mềm mại, Cảnh Phạm lập tức buông lỏng anh ra, vùi mình vào trong giường lớn.
Hiển nhiên, so với cái ôm trong ngực anh, cái giường này, càng làm cho cô tham luyến hơn.
Hoắc Cảnh Thành kéo chăn bên cạnh qua đắp kín người cô. Chăm chú nhìn cô một lúc lâu, rồi anh mới đi ra khỏi phòng.
——
Trên đường Hoắc Cảnh Thành đến công ty, Mộ Vãn lại gọi điện thoại tới.
Anh không nghe, trực tiếp cúp máy.
Lúc đến công ty, Trần Lộc vừa mới hầm cháo xong, cô ấy xách bình giữ ấm lên tầng. Thấy boss, cô ấy vội nói: “Hoắc tổng, tôi để cháo này ở phòng làm việc cho anh à?”
“Không cần, đưa đến biệt thự đi.” Hoắc Cảnh Thành suy nghĩ, rồi lại nói mật khẩu cửa nhà cho Trần Lộc: “Đừng nhấn chuông cửa, tránh đánh thức cô ấy.”
“Cô ấy?” Trần Lộc hỏi theo bản năng.
Nhưng mà, Hoắc Cảnh Thành không nói thêm gì nữa, anh chỉ bảo Lục Kiến Minh thông báo cho người đến họp.
Trần Lộc xách bình cháo đứng đó nghĩ, chẳng lẽ cháo này là cho tiểu thư Mộ Vãn? Cũng phải thôi, khoảng thời gian này tiểu thư Mộ Vãn vẫn đang ở viện, Hoắc tổng cũng cho người nấu canh dinh dưỡng đưa qua cho cô ấy không ít lần.
Tuy nhiên, lần này không phải là đưa đến phòng bệnh, mà là mang đến biệt thự. Chẳng lẽ, bởi vì sắp đính hôn, vì vậy tiểu thư Mộ Vãn đang ở nhà Hoắc tổng?
Trần Lộc suy nghĩ, cũng không dám thờ ơ, cô ấy vội vàng đưa cháo đến biệt thự Kinh Sơn.
Lúc cô ấy đến, bên trong cực kỳ an tĩnh, không có dáng vẻ là có người. Nhớ tới lời căn dặn của Hoắc tổng, cô ấy đoán có lẽ Mộ Vãn còn ngủ, nên cũng không ở lại lâu, cài cửa rồi rời đi.
Cảnh Phạm ngủ một giấc rất sâu.
Trong hô hấp của mình, như đều là hơi thở của đàn ông. Thậm chí, cô như có thể cảm giác được cái ôm dịu dàng trong ngực anh.
Cảm giác đó làm cho cô cảm thấy giống như nằm mơ, cô thận trọng, không dám mở mắt ra tỉnh lại.
Sợ vừa mở mắt sẽ phát hiện, thì ra tất cả đều chỉ là vọng tưởng của mình.