Núi áo cởi ra được bốn khuy, có người đã cười lên: “Hoắc tổng, hóa ra cô đã chuẩn bị trước khi đến đây rồi!”
Hoắc Tranh có chút vui vẻ vì hôm nay cô mặc áo ở trong, những cũng càng khẳng định, hôm nay Quản Huyền Minh gọi cô đến là cố ý muốn cô khó chịu.
Lúc ấy, khi tiếp nhận hạng mục này cũng là muốn có cơ hội tiếp cận, thăm dò anh, Hôm nay, cô không còn chắc bản thân có thể chống đỡ đến khi nào.
Quản Huyền Minh dập điếu thuốc, đưa tay kéo cô ngồi xuống chỗ anh.
Hoắc Tranh không nghĩ anh sẽ làm như vậy, trong lòng đã cảm thấy hốt hoảng nhưng trên mặt vẫn cố gắng thản nhiên: “Quản tổng làm vậy là có ý gì?”
“Cô chơi đi!” Quản Huyền Minh nói với cô.
Hoắc Tranh cười, cố nói dùa với anh: “Tôi chơi, có phải nếu thua thì anh sẽ cởi hay không?”
Quản Huyền Minh giễu cợt: “Đây là thái độ của người đi cầu xin tôi sao?”
Ý nói, chỉ có anh có tư cách đùa giỡn cô. Còn anh chẳng có hứng thú đề đùa giỡn cô nữa.
Hoắc Cảnh Thành bị anh nói như vậy không còn chút thể diện nào, trong lòng cũng khó chịu, không định náo loạn với anh ở đây. Huống chi, hai người họ bây giờ không thể gây chuyện gì. Lúc trước khi hai người chia tay, bọn họ đã ầm ĩ đến kiệt sức rồi.
Bây giờ, cả hai người không còn trẻ nữa, sao còn sức nháo chứ?
Xào bài, đánh bài. Đang đánh cuộc, cô phải dốc hết sức lực, cực kỳ tập trung. Bảo cô ngồi trên người đàn ông này, thật sự khiến cô có chút rộn ràng.
Anh vẫn ngồi dựa lưng vào sau, cố gắng không chạm vào cô nhưng hai tay nhàn nhã để lên bàn, giống như đang ôm lấy cô vậy, nhưng thật sự lại không phải. Anh cực kỳ nhàn nhã, thản nhiên.
Hoắc Tranh cầm một quân định đánh nhưng lại bị anh giữ lại. Ngón tay thon dài lại cầm một quân khác, lười biếng đánh.
Khi thu tay về lại không để trên bàn mà tùy ý để trên đùi Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh mặc bộ liền thân, ngồi như vậy, quần đã bị kéo cao. Bàn tay anh lại để trên đùi cô, không có chút cách trở với da thịt cô.
Anh dường như không chú ý, chỉ tập trung vào bài. Hoắc Tranh lại không tỉnh táo được như anh, cả người căng thẳng. Sau đó lại lặng lẽ hất tay anh ra.
Anh phát hiện, cúi đầu nhìn cô.
Hoắc Tranh nhìn anh, nở nụ cười: “Vẫn còn chơi nữa sao? Các cô ấy cũng cởi hết rồi. Anh cũng đã mắt rồi đó. Chúng ta có thể nói chính sự hay không?”
Ai ngờ anh lại nói: “Đã mắt là bọn họ, có liên quan gì đến tôi chứ?”
Đang nói chuyện, anh lại liếc nhìn cô một cái.
Hoắc Tranh chỉ coi như không hiểu lời ám chỉ của anh, đứng dậy cầm áo sơ mi ở bên cạnh lên, mặc vào: “Vậy tối nay anh cứ làm việc trước. Tôi sẽ hẹn lịch với trợ lý của anh sau!”
Quản Huyền Minh không lên tiếng. Lúc Hoắc Tranh mở cửa muốn đi ra ngoài lại nghe thấy giọng nói âm trầm của anh ở sau lưng: “Tôi không thích cho người ta cơ hội lần thứ hai. Bây giờ cô rời khỏi đây cũng không cần tìm trợ lý của tôi làm gì!!”
Cả câu này không nghe ra anh đang vui hay giận gì. Ngược lại khiến cho bầu không khí trong phòng nặng nề hơn rất nhiều.
Ở bên cạnh có người cười lên để phá tan bầu không khí nặng nề: “Quản tổng đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! Một đại mỹ nhân như Hoắc tổng cầu xin anh, đừng nói là hai cơ hội ngay cả hai mươi lần cũng phải cho chứ!”
“Đúng vậy! Bình thường thấy anh rất mềm lòng với người đẹp mà.”
Từ đầu đến cuối Quản Huyền Minh không nói lời nào.
Hoắc Tranh quay đầu nhìn anh, đột nhiên tiến lại gần anh, cúi người thì thầm bên tai: “Anh muốn lên giường với tôi? Tôi đợi anh ở ngoài!”