Cảnh Phạm mở bật lửa, đốt giấy. Tia lửa chói mắt, làm ánh mắt cô chua xót, ngay cả tim cũng đau theo.
Cô nhắm hai mắt, tựa như quyết định, ném từng quyển từng quyển nhật ký vào đống lửa. Tay còn run rẩy.
Vào thời khắc này, điện thoại đột nhiên vang lên. Trong đêm, rất là vang dội.
Cảnh Phạm giống như bị quấy rầy thanh tỉnh. Thấy bìa quyển nhật ký đã bị lửa đốt thành màu đen, tựa như đồ quan trọng nhất trong lòng đang bị cướp đi, bất chấp hỏa hoạn, lấy quyển nhật ký ra ngoài. Ngay cả nóng cũng không cảm thấy, chỉ ôm chặt vào ngực, giống như lấy được bảo bối.
Điện thoại vẫn bền bỉ vang.
Cảnh Phạm để quyển nhật ký xuống, lấy điện thoại ra. Tên lóe lên trên màn hình khiến cô thất thần hồi lâu.
Lại là…
Hoắc Cảnh Thành.
“A lô.” Cô tiếp thông.
“Sao giờ mới nghe điện thoại?” Thanh âm anh từ bên kia truyền tới, có chút bực bội.
“… Tôi đang bận.” Giọng cô không khá hơn chút nào.
Hai người nhất thời đều an tĩnh. Cách điện thoại, nghe hô hấp của nhau, không khí chung quanh bị chèn ép.
“Anh…”
“Em…”
Mở miệng lần nữa, hai người đồng thời lên tiếng.
Cảnh Phạm nắm chặt điện thoại trong tay.
Hoắc Cảnh Thành nói: “Em nói trước.”
“Hay là anh nói trước đi, tôi không có gì.”
“Bây giờ em ở đâu?” Anh hỏi.
“Ở nhà.”
“Vậy em xuống hoặc là tôi đi lên tìm em.”
“Anh ở dưới lầu?” Vừa nói muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng nghe anh cách mình rất gần, cô vẫn không thể nào thờ ơ.
Cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ. Dưới lầu tối đen, không nhìn thấy gì.
“Ừ, vừa mới tới.”
Cảnh Phạm suy nghĩ: “Tôi xuống.”
Cả nhà cháy như vậy, nhật ký bừa bộn, quả thực không thể nào mời anh vào nhà.
“Được, vậy tôi chờ em ở dưới lầu.” Hoắc Cảnh Thành đáp đơn giản, dừng một lúc, lắng nghe tiếng hít thở của cô, mới cúp điện thoại.
Cảnh Phạm thu dọn sơ, dập cửa, đi xuống lầu.
Xa xa, liền thấy một chiếc xe ngừng ở ven đường. Đây là khu bình dân, đèn đường hơi tối, đèn xe anh rất chói mắt.
Hoắc Cảnh Thành không ngồi trong xe, mà đứng dựa vào thân xe. Không còn mặc đồng phục bệnh nhân, mà thay áo sơ mi đen quần đen.
Bóng người cao lớn ẩn dưới bóng đêm, nhìn có chút tịch mịch.
Ngón tay thon dài của anh đang kẹp điếu thuốc, đập tàn thuốc, ánh lửa lẻ tẻ chợt tắt.
Cảnh Phạm bước nhanh chân, trong chốc lát đứng trước mặt anh.
Bọn họ lẳng lặng đứng dưới ánh đèn, anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, rất lâu, ai cũng không nói chuyện.
Cuối cùng, Cảnh Phạm đưa tay rút điếu thuốc giữa ngón tay anh: “Bác sĩ Hạ nói anh không thể đụng vào rượu thuốc lá.”
Giọng nói của cô trong ban đêm, êm ái nhưng cũng không cho tranh cãi.
Hoắc Cảnh Thành nhìn cô, thật ra cảm giác được người khác quản rất tốt. Anh mấp máy môi: “Tôi không hút, chẳng qua nhàm chán đốt chút thôi.”
“… Vậy thì tốt.” Cô dập tàn thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh. Tầm mắt Hoắc Cảnh Thành nhìn theo cử động của cô.
Cô cảm thấy tiếng lòng run rẩy, nhưng giả bộ như thường ngẩng đầu nhìn anh: “Trễ vậy tới đây, có phải tìm tôi có chuyện gì?”
Hoắc Cảnh Thành trầm mặc một lúc, mới gật đầu.