“Cảnh Thành, hôm nay Dung Kỳ gọi cho em.” - Cô cố gắng tìm đề tài.
“Gọi cho em làm gì?”
“Mấy ngày nữa là sinh nhật anh ấy, anh ấy mời bọn em cùng đi biển nghỉ dưỡng. Anh đi cùng nhé?”
Hoắc Cảnh Thành gật đầu.
Có thể coi đây là buổi họp mặt hàng năm, mọi người đều sẽ tham gia. Đây là thông lệ, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Anh ấy còn nói với em một chuyện khác nữa.” - Mộ Vãn trên mặt mang ý cười, nhìn vào mắt người đàn ông đối diện dò xét - “Anh ấy than phiền rằng anh không cho phép anh ấy quen ai cả, thậm chí còn không cho Cảnh Phạm tiếp xúc với anh ấy.”
Hoắc Cảnh Thành cau mày: “Từ bao giờ cậu lại nhiều chuyện đến như vậy?”
“Kỳ thực, em cảm thấy anh ấy hiếm khi để ý cô gái nào như vậy. Hơn nữa, Cảnh Phạm và anh ấy cũng rất xứng đôi.”
“Xứng chỗ nào?” - Anh lạnh lùng mở miệng.
Anh cảm thấy chẳng có gì xứng cả! Hơn nữa, cho dù hai bọn họ chỉ là đứng chung một chỗ thôi, anh cũng thấy vô cùng chướng mắt!
“Dung Kỳ cao to đẹp trai, Cảnh Phạm cũng rất xinh đẹp. Sao lại không xứng?”
Chỉ nói về tướng mạo cũng có thể cho là xứng đôi?
Hoắc Cảnh Thành không chút nào nể tình đáp trả: “Không cảm thấy.”
Nhìn phản ứng của anh, Mộ Vãn nắm chặt dao nĩa trong tay, có chút căng thẳng. Một hồi lâu sau, cô mới khôi phục vẻ tự nhiên, nói: “Cảnh Thành, hay là, chúng ta giúp Dung Kỳ đi. Tác hợp hai người bọn họ, được không?”
Tác hợp Cảnh Phạm cùng Dung Kỳ?
Hoắc Cảnh Thành chạm vào dao nĩa, ánh mắt lại thật sâu liếc nhìn Mộ Vãn ngồi đối diện.
Mộ Vãn bổ sung: “Em cảm thấy Dung Kỳ lần này là thật lòng. Nếu anh lại không tác hợp cho anh ấy, anh ấy sẽ hiểu lầm đấy.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm anh thích Cảnh Phạm a. Em biết đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra vì dù sao ngày xưa Cảnh Phạm đã hại chết anh Vân Thâm nhưng Dung Kỳ sẽ không nghĩ như thế.”
“Vậy cứ để cậu ta hiểu lầm đi!” - Anh thả dao nĩa xuống, lấy khăn ăn xoa miệng: “Em ăn đi, anh có việc.”
Dứt lời, mặt không chút cảm xúc đứng dậy rời đi.
“Cảnh Thành.” Mộ Vãn trong lòng biết mình đạp phải mìn rồi, đưa tay muốn kéo anh lại nhưng vô ích.
Anh đi rồi.
Nhìn tấm lưng kia, Mộ Vãn có chút lạc lõng.
Cô đoán không sai.
Quan hệ giữa anh và Cảnh Phạm, đúng như mình nghĩ, không đơn giản chút nào.
Cô yêu anh nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy anh vì mình thất thần. Thế nhưng, hôm nay, vừa nhắc tới Cảnh Phạm, tâm tình của anh lại mất khống chế.
Cảnh Phạm kia có tài cán gì? Hơn nữa, cô ta còn là kẻ thù Hoắc gia a, lẽ nào anh đã quên chuyện này rồi sao?
- ---
Hoắc Cảnh Thành ngồi trên xe, rút một điếu thuốc châm lửa, nặng nề hút một hơi.
Dù vậy, những buồn bực trong ngực lại không cách nào xua tan, trái lại càng lúc càng ngột ngạt.
Ngửa đầu lên ghế xe, trong đầu anh vẫn còn hiện hữu hình ảnh lúc hai người vừa xa nhau, lời nói cuối cùng của Cảnh Phạm và cả nụ cười xán lạn ấy.
Chết tiệt!
Anh và Mộ Vãn hẹn hò, cô đã hài lòng chưa?
Hoắc Cảnh Thành rút điện thoại di động ra, bấm một chuỗi dãy số, nhìn một lát lại vứt điện thoại ra xa không nhìn đến.
Mình ghét cô gái đó như vậy, tại sao còn phải gọi cho cô ta?
- ---
Cảnh Phạm nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Cô ngồi dậy kéo cái rương dưới giường ra. Bên trong rương chứa đầy những quyển nhật ký, tất cả đều là những tâm sự thời thiếu nữ của cô.
Cô cũng không dám mở ra, sợ mình không thể quên được anh, trái lại còn càng yêu say đắm hơn.
Giờ phút này, anh và Mộ Vãn có lẽ đang hẹn hò đi...
Có thể, đêm nay bọn họ sẽ ở cùng nhau cả một đêm.
Anh sẽ mang Mộ Vãn đến căn biệt thự trên núi kia.
Cảnh Phạm không thể kiềm chế mà nghĩ đến cảnh tượng bọn họ ngọt ngào bên nhau. Trái tim nhất thời đau đớn như muốn nứt ra.