Yên lặng, an tĩnh!
Trong di động chỉ có tiếng dòng điện hoạt động.
Không biết qua bao lâu, Cảnh Phạm cảm thấy không chịu được nữa, rốt cuộc mở miệng đầu tiên: “Hoắc tổng, nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi...”
Hai chữ ‘cúp máy’ chưa nói ra, thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông kia vang lên: “Em có lên weibo chưa?”
Cái gì nên tới cũng cần tới thôi...
Hơi thở của Cảnh Phạm rủn ẩy. Cô nắm chặt di động. Trước mặt cô hiện lên hình ảnh anh bế Mộ Vãn rời đi.
Bên tai vẫn vang vọng câu nói của Mộ Vãn: “Chúng tôi đã ngủ cùng nhau rồi!”
Từng câu từng chữ như cây kim đâm vào lòng cô.
“Rồi!” Cảnh Phạm rất cố gắng khiến cho giọng nói của mình không run rẩy. Giống như có thể tìm được sức lực có thể chống đỡ. Cô ôm chặt đứa bé trong lòng, nuốt khan mới đè nén được nghẹn ngào trong đáy lòng, lại nói: “Hoắc tổng, chúc mừng anh!”
Ba chữ ‘chúc mừng anh’ này còn chói tai hơn rất nhiều so với những người khác.
Anh trầm giọng: “Ngoại trừ câu này, không còn câu nào muốn nói nữa sao?”
Cảnh Phạm suy nghĩ một chút: “Hay là...anh muốn nghe tôi chúc anh ‘Sớm sinh quý tử’?”
Cô vừa nói xong thì ‘Cạch’ một tiếng, điện thoại bi ngắt.
Sớm sinh quý tử cái đầu cô!
Cảnh Phạm ngẩn người nghe tiếng ‘Tút tút’ lạnh như băng trong điện thoại. Cô hoảng hốt mới nghe di động theo.
Cảnh Uyên lái xe, lúc nào cũng có thể quan sát được tâm trạng của cô. Đến khi cô cúp máy, anh mới không yên lòng hỏi lại: “Không sao chứ?”
“...Không sao!” Cảnh Phạm không có chút khí lực nào, chỉ có thể nói hai chữ này.
Cảnh Uyên không hỏi thêm nữa.
Hai người đưa Cảnh Uyên về Cảnh gia trước tiên, ăn một bữa cơm.
Bóng tối thâm trầm, Cảnh Uyên đưa Cảnh Phạm về căn hộ kia lấy hành lý.
Nhìn cảnh đêm bên ngoài, Cảnh Phạm chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.
“Anh, chúng ta ra bờ sông ngồi một chút đi!” Cô mở miệng.
Cảnh Uyên tất nhiên nghe lời cô.
Xe vòng lại, đi về phía bờ sông.
Mùa này, ở bờ sông gió rất lớn. Cảnh Phạm rất thích cảm giác gió lạnh đập vào mặt, lạnh lẽo đến chết lặng, giống như trái tim cũng không đau đớn như vậy nữa.
Cảnh Uyên lấy áo vest khoác lên vai cô: “Lạnh, khoác thêm một chút!”
Cảnh Phạm cảm thấy rất ấm áp, ngẩng đầu nhìn anh: “Cảm ơn anh!”
Cảnh Uyên xoa đầu cô: “Vẫn khách sáo với anh như vậy à?”
Lại nhìn xung quanh rồi nhìn cô, hỏi: “Có muốn uống rượu hay không? Nơi này rất lạnh nếu như chúng ta cứ ngồi như vậy sẽ chết cóng đó!”
“Anh còn lái xe, có thể uống rượu không?”
“Tìm tài xế lái là được mà! Em ngồi đây chờ anh một chút!” Cảnh Uyên vừa nói đã rời khỏi bờ sông.
Cảnh Phạm thấy anh đi đến quầy bán đồ linh tinh.
Rất nhanh anh đã trở lại, trong tay có cầm thêm chút bia.
Cảnh Phạm ngồi xuống ghế, anh mở một chai đưa cho cô.
Cô cũng không từ chối, ngửa đầu uống.
Uống đến mức trước mặt dần mơ hồ, cảnh sông cũng mờ ảo.
Cô nghĩ, có lẽ cô say rồi.
Bởi vì... di động của cô lại vang lên. Trên màn ảnh nháy lên chữ ‘Hoắc’.
Cái này nhất định là ảo giác của cô rồi. Nhưng mà cho dù là ảo giác, cô vẫn nghe máy.
“A lô?”
“Đã muộn thế này rồi, em ở đâu?” Giọng nói của Hoắc Cảnh Thành vang lên ở đầu dây bên kia. Anh đang chờ cô ở dưới căn hộ, đợi cả tiếng. Trời càng lúc càng tối đen nhưng vẫn không thấy cô xuất hiện.