Cô cố gắng đè nén, khổ sở kềm chế.
Không dám đáp lại.
Chỉ khóc lóc muốn tháo chạy.
Anh nếm được vị nước mắt đắng chát giữa môi, trong lòng chợt giật mình, như giật mình tỉnh lại từ trong mộng. Nâng tầm mắt, thấy nước mắt của cô lăn dài trên gò má, vẻ mặt ảm đạm không chút vui vẻ nào.
Thua cuộc, chán nản, bất lực, đau lòng…
Đủ các loại cảm xúc cứ dây dưa đan xen trong anh, cắn xé trái tim anh.
Môi của anh, không cam lòng, không bỏ được, nhưng lại không thể không rời khỏi môi cô. Anh khẽ hôn lên hàng lệ đang lăn dài nơi khóe mắt: “Đừng khóc!”
Anh không an ủi cô còn tốt, vừa trấn an, Cảnh Phạm đã cảm thấy tất cả những ủy khuất chôn giấu trong tim mình không ngừng trào dâng lên.
Một tay cô níu lấy áo sơ mi của anh, dùng sức níu, dường như làm vậy có thể ngăn nước mắt của cô ngừng chảy. Nhưng mà, không thể nào, cô cúi đầu xuống, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ tí tách rơi như mưa, thấm vào trên quần anh.
Hoắc Cảnh Thành vừa cảm thấy đau lòng, lại vừa không biết phải làm sao.
Anh buông quyển nhật ký xuống, trực tiếp ôm ngang cô từ dưới đất lên. Cảnh Phạm chẳng giãy dụa chút nào, cô vùi mặt ở trong ngực anh, càng ngày càng khóc lớn.
Hoắc Cảnh Thành ôm cô đi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại, rồi mới mở miệng nói: “Có lẽ tiểu Chanh tử sẽ hận anh chết mất.”
Anh hơi khó chịu: “Anh chỉ biết làm em khóc.”
Cảnh Phạm mải khóc đến mức chẳng lên tiếng.
Anh không biết an ủi người khác, chỉ có thể bất đắc dĩ đặt cô ngồi yên ở trên ghế sa lon. Tay vừa vuốt ve lưng cô, vừa tìm khăn giấy đưa cho cô.
Cô cầm khăn giấy che mặt lại.
Hoắc Cảnh Thành ngồi bên cạnh chạm vào bả vai cô. Một lúc lâu sau, anh cũng không nói gì. Đến khi thấy cô dần bình tĩnh lại, anh mới cúi đầu thật thấp, thua cuộc mở miệng: “Sau này, anh sẽ không đọc nhật ký của em nữa! Anh vốn không nên xâm phạm sự riêng tư của em.”
Anh đang sám hối.
Nhưng Cảnh Phạm nghĩ, cái không nên nhìn thì cũng đã nhìn rồi, giờ có ăn năn cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Ngoài miệng lại nói: “Chỉ là mấy lời vớ vẩn, không có chút ý nghĩa nào cả. Em vốn muốn đốt đi từ lâu rồi, cơ mà lại quên mất.”
Hô hấp của Hoắc Cảnh Thành dần trở nên nặng nề.
Im lặng một lúc, anh lại nói: “Anh cũng không nên hôn em!”
Lần này, đổi lại là cô im lặng.
“Đáng lẽ anh nói được là phái làm được, không nên tới quấy rầy cuộc sống của em.”
Anh lại chân thành ăn năn lần nữa.
Sau đó, anh lại nói: “Lần tới anh sẽ cố gắng khắc chế.”
Cảnh Phạm đột nhiên cảm thấy rất tức giận. Người đàn ông này, không được sự đồng ý của mình, đã ngang ngược hôn mình, ngang ngược phá vỡ cuộc sống vốn đang yên bình của cô lần nữa, vậy mà bây giờ chỉ nói với cô mỗi một câu xin lỗi, tỏ ra anh đã biết lỗi rồi.
Nhưng mà, ngoài câu xin lỗi này ra, cô còn muốn cái gì?
Chẳng lẽ, còn muốn anh tiếp tục dây dưa với mình, còn muốn tiếp tục sự sai lầm này, nếu đã sai thì cứ để mặc cho nó sai đi?
Khoảng khắc này, Cảnh Phạm cảm thấy rất mờ mịt, ngay cả cô cũng sắp không biết tâm tư của mình là như thế nào. Cô chỉ tức giận đứng dậy mở cửa ra: “Hoắc tổng, nếu anh biết anh đã quấy rầy đến cuộc sống của em, vậy anh đi ngay bây giờ đi!”
Hoắc Cảnh Thành ngẩng đầu lên.
Cho dù bóng đêm u tối, không thấy rõ vẻ mặt lúc này của cô, nhưng anh cũng đoán được cô đang tức giận.
Đại khái, tức giận vì nụ hôn vừa nãy.
Anh đứng dậy, đi về phía cửa.
Anh thay giày, lúc chuẩn bị bước ra cửa, Cảnh Phạm cắn cắn môi, tức giận mở miệng: “Sau này, anh cũng đừng tới đây nữa!
Hoắc Cảnh Thành thẳng người lên, quay mặt lại nhìn cô.
Khi thoáng thích ứng được với bóng tối, bọn họ cũng dần có thể mơ hồ thấy gương mặt của nhau.
“Phạm Phạm, anh đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.”
Cảnh Phạm hừ nhẹ bằng giọng mũi: “Chọc cho em khóc xong, anh cảm thấy rất vui vẻ sao?”