“Nhưng thật ra cậu có thể không cần nói với mình.” rốt cuộc Cảnh Phạm cũng mở miệng.
Ngoài dự liệu của Thịnh Gia Ngôn, cô cũng không sụp đổ. Thậm chí, ngay cả chút kích động, cô cũng không có.
Cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, giống như bây giờ người đó đã thật sự chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
“Cậu không nói tới, mình cũng sắp quên mấy anh ấy rồi.”
Thịnh Gia Ngôn nhìn cô, khó có thể nhìn ra được chút gợn sóng gì gì từ trên mặt hay trong đôi mắt cô. Cô ấy không biết là do cô ngụy trang quá tốt, hay là cô đã thật sự buông bỏ được đoạn tình cảm này rồi.
Chẳng qua là, đã từng yêu sâu đậm một người như vậy, thật sự có thể nói quên là quên được sao?
Tình yêu, dễ dàng như vậy sao?
Thịnh Gia Ngôn không thể đoán được tâm tư của cô.
Thịnh Gia Ngôn còn có chuyện khác, cô ấy nghe điện thoại, rồi rời đi trước.
Một lúc lâu sau, Cảnh Phạm vẫn còn dựa vào trên máy bán hàng tự động, cô rũ thấp mắt xuống, nhìn mặt đất.
Thì ra, anh đã trở lại.
Ít nhất, anh vẫn còn sống.
Đó cũng coi như là một chuyện tốt.
Chẳng qua là, đây là một chuyện tốt không liên quan đến cô.
Cảnh Phạm suy nghĩ, cô xoay người, chuẩn bị rời đi.
Vừa nâng tầm mắt lên, đoàn người đi phía đối diện, khiến chân cô hơi ngừng ở.
Lục Kiến Minh, Trần Lộc, đều ở trong đám người đó.
Ngoài hai người bọn họ ra, còn có mấy quản lý cấp cao của công ty.
Mà đi ở đầu tiên, là người đó!
Một năm không gặp người đó…
Cảnh Phạm nhìn anh, cô chỉ cảm thấy hơi không chân thật.
Rõ ràng chỉ một qua một năm mà thôi, nhưng sao hai người như đã cách một đời.
Anh gầy hơn trước, nhìn càng tuấn tú hơn. Nhưng thời gian lại dường như mài mòn sự lạnh lùng trong anh.
Dường như cảm giác được một ánh mắt nào đó, anh đột nhiên nhìn về phía cô.
Cảnh Phạm cũng không có né tránh, mà vẫn nhìn thẳng, thản nhiên đối mặt với anh.
Dường như anh đã biết cô sẽ ở đây, vì vậy khi nhìn thấy cô, anh chẳng kinh ngạc chút nào. Chẳng qua là, ánh mắt của anh vừa sâu lại vừa tối, nơi đó như có dòng cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng.
Cảnh Phạm biết, chỉ cần anh còn sống, chỉ cần mình còn ở công ty này, một ngày nào đó, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp lại nhau.
Cô cứ tưởng rằng, sau khi gặp lại, trái tim mình sẽ trở nên hỗn loạn. Nhưng mà, thật ra thì cô đã đánh giá thấp mình rồi.
Cô cong môi, khẽ mỉm cười với anh, gật đầu coi như chào hỏi.
Nụ cười thoảng qua như gió thổi mây trôi kia, như cắn xé lấy anh. Đôi mắt u tối, thoáng ẩn hiện nỗi đau.
Anh cất bước, đi về phía cô.
Cảnh Phạm không tránh né, cô cứ đứng ở đó chờ anh tới.
Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía bọn họ. Rất nhiều người biết bọn họ đã từng có một đoạn tình sử, truyền thông đã sớm đồn thổi từ lâu, nhưng mọi người cũng đều biết, giữa bọn họ đã sớm kết thúc rồi.
Chẳng lẽ bây giờ muốn tình cũ tự cháy!
Chắc là không thể nào đâu!
Danh tiếng của Cảnh Phạm bây giờ rất kém, năm đó bị tung ra tin tức phản bội anh trai của Hoắc tổng, còn cả tin tức có mối quan hệ loạn luân với anh trai mình nữa. Chắc Hoắc tổng sẽ không ở bên cô ấy nữa đâu.
Hai người đứng giữa trung tâm vòng xoáy, đều ngậm đầy tâm sự nhìn đối phương, không ai để ý tới ánh mắt của đám người xung quanh cả.
Anh đứng ở trước mặt cô, ánh sáng rọi vào từ bên ngoài cửa sổ phủ lấy bóng lưng của anh. Vì đứng ngược chiều ánh sáng, nên gương mặt của anh nhìn u tối hơn nhiều.
Anh chăm chú nhìn cô, muốn nói với cô rất nhiều chuyện, muốn hỏi cô rất nhiều câu.
Nhưng mà, lúc ánh mắt chạm vào nụ cười của cô, anh chỉ cảm thấy vị đắng chát ở trong cổ họng.
Còn chưa kịp nói chuyện, anh đã nghe thấy cô mở miệng trước: “Hoắc tổng, đã lâu không gặp.”
Chỉ là một lời chào hỏi đơn giản, lịch sự mà lại hời hợt, tựa như quá khứ đã hóa thành mây bay trong sáu chữ này rồi.
Hô hấp của Hoắc Cảnh Thành chợt như ngừng lại.
Trái tim, không ngừng nhói đau.