Thỏa mãn dục vọng, ánh mắt người này lóe sáng, giống như ánh kim cương.
Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng tiêu hao không ít thể lực, nhưng anh chẳng có dáng vẻ mệt mỏi gì, ngược lại thoạt nhìn còn rất có tinh thần.
Cảnh Phạm nhìn anh, an tâm không ít, lại chui vào ngực anh, giống như con mèo nhỏ.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy lòng tràn đầy thỏa mãn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng cô: “Mệt?”
“Ừm. Tối qua em cũng không ngủ.”
“Được rồi. Vậy ngủ đi.” Muốn cô. Một lần sao đủ được? Nhưng nhiều hơn vẫn là thương tiếc.
Cảnh Phạm nỉ non, hai tay ôm cổ anh. Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên ra gì đó, buồn ngủ tỉnh hơn phân nửa: “Xong rồi.”
“Sao vậy?”
“... Lúc đi em vội quá nên hình như không đóng cửa.”
Lơ mơ như vậy, thật không biết cô ở một mình kiểu gì.
“Ngủ đi, anh đi đóng cửa.” Anh dùng chăn bọc lấy cô, buông cô ra, chuẩn bị đứng dậy.
Cảm giác được anh ôm ngủ rất tuyệt, hai tay Cảnh Phạm quàng qua cổ anh không buông ra ngay.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy rung động, khóe môi cong lên cười thỏa mãn.
Thật sự vô cùng thích cảm giác cô quyến luyến mình như vậy.
Ngón tay dài nâng cằm cô, cắn lên môi cô một cái: “Anh quay lại ngay. Một phút thôi, được không?”
Cảnh Phạm lúc này mới buông tay ra, rời khỏi ngực anh.
“Anh mau đi đi, nếu trộm lẻn vào thì tiêu.”
Hoắc Cảnh Thành lúc này mới xoay người xuống giường, chỉ tùy ý khoác quần áo, ra cửa.
Nhà cô bên cạnh cửa quả nhiên không đóng, anh đi vào nhìn lướt qua, xác định không có ai vài mới từ giá để giày cầm đôi dép lê của cô, tắt đèn, khóa cửa.
Lúc quay lại, cô đã ngủ trên giường.
Thân mình mềm mại cuộn tròn lại ngủ như mèo. Hai tay thu lại, gối lên trên, đem khuôn mặt nhỏ nhắn ép thành hình thù kỳ quái, nhìn rất đáng yêu.
Hoắc Cảnh Thành đứng ở bên giường, nhìn cô như vậy. Đáy lòng nhộn nhạo cảm động và tình cảm khó có thể dùng lời nói mà hình dung được.
Anh từng nghĩ, đời này, người này đã rời xa mình mà là đi.
Có lẽ, anh muốn lại có được cô, phải đợi kiếp sau.
Không ngờ trời cao ưu ái mình như vậy.
Cô đã trở lại.
Lại lần nữa về trong thế giới của anh, trong lòng anh.
Động tình, anh khó kìm lòng nổi cúi người, ngồi xuống bên giường hôn lên môi cô.
Cô buồn ngủ không thôi, lại biết trước là anh, bản năng cong môi đón ý hùa theo anh. Hai tay từ hai má dịch xuống, tự nhiên ôm lấy anh.
Anh hô hấp nặng nề, xốc chăn lên, trực tiếp bế cô lên.
Cô khẽ kêu một tiếng, mềm giọng làm nũng: “Em buồn ngủ...”
Tối qua chăm sóc anh, cô đúng là gần như cả đêm không ngủ.
“Ngủ là chuyện của em, làm là chuyện của anh.”
“... Sao như vậy được.”
“Bởi vì, anh rất nhớ em...” Anh dán lên môi cô, khàn khàn thổ lộ: “Rất muốn rất muốn... Một năm nay, ngày nào cũng không quên được...”
Cô nở nụ cười.
Cười có chút đắc ý.
Ánh mắt mơ màng mở ra, nhìn anh, mơ hồ nói: “May thật, em chỉ ngẫu nhiên nhớ anh...”
Hoắc Cảnh Thành hừ nhẹ một tiếng, hôn mạnh cô. Hôn đến cả hai thở dốc, anh mổ mổ vào môi cô, hỏi: “Thật sự chỉ ngẫu nhiên thôi sao?”
Cô đã tỉnh táo lại một chút, nhìn ánh mắt anh, trong ánh mắt cô ánh lên lớp sương mơ: “Em nhớ anh bao nhiêu lâu... Lâu đến ngay cả chính em cũng không nhớ nổi nữa rồi...”