“Không cần cám ơn, tôi rất rộng rãi.” Cảnh Phạm nâng nâng cằm dưới lên.
Mộng là giả, cô tin tưởng là giả. Anh chẳng những còn sống, mà còn sống rất tốt, sống lâu trăm tuổi.
Hoắc Cảnh Thành nhìn vẻ mặt hớn hở của cô, ánh mắt dần trở nên thâm thúy. Tay vòng qua đặt ở ngang hông của cô, theo bản năng nắm chặt hơn.
Lúc này, Cảnh Phạm mới hậu tri hậu giác phát hiện ra mình đang nằm ở trên giường bệnh của anh. Lúc chạm vào ánh mắt của anh, hô hấp của cô trở nên căng thẳng, lập tức muốn bò dậy từ trên giường. Hoắc Cảnh Thành nghiêng người, giữ cô lại.
“Anh làm gì vậy?” trái tim của cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô chỉ nhìn người đàn ông trước mặt, không dám hành động thiếu suy nghĩ, giọng điệu hơi không yên.
Đôi mắt sáng quắc của Hoắc Cảnh Thành chăm chú nhìn vào đôi môi đang mấp máy của cô.
Anh nghĩ, có lẽ là anh bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Rõ ràng trước đó, anh đã dùng sức hôn cô ở trong thang máy, nhưng mà, cái suy nghĩ muốn nếm thử hương vị của cô lần nữa lại không ngừng bốc ra ngoài.
Ý niệm chợt lóe, anh cứ làm nói thôi!
Lúc đôi môi của người đàn ông dính sát vào đôi môi của mình, trái tim của Cảnh Phạm run lên. Cô mở to mắt ra. Đôi mắt của người đàn ông trước mắt đen như mực, tựa như một vòng xoáy sâu hun hút, muốn cuốn hoàn toàn linh hồn của cô vào.
Ô!
Chính là như vậy
Hương vị của cô, khiến trái tim anh trở nên điên cuồng. Nhưng mà, chỉ là hôn thôi, thì không đủ chút nào…
Thân thể của anh như sắp nổ tung, dục vọng đang trào dâng trong lòng, không ngừng nói với anh: phải cướp đoạt nhiều hơn.
Bàn tay… dần chui vào trong chăn, khó có thể tự kiềm chế mà mò tới thân thể mềm mại của cô. Lực đạo thô bạo, động tác mạnh mẽ, hấp tấp lôi xé quần áo trên người cô.
Trên trán, trên sống mũi của anh, dần rịn một tầng mồ hôi nóng.
“Hoắc Cảnh Thành!” Cảnh Phạm cũng không khá hơn so với anh chút nào, cô thở hổn hển, ánh mắt gần như tan rã. Nhưng mà, tay nắm thật chặt lấy tay anh: “Anh đừng như vậy “
Bị cự tuyệt, anh dường như rất mất hứng. Mi tâm nhíu chặt lại, anh úp tay của cô xuống trên gối: “Nếu như tôi càng muốn thì sao?”
Mái tóc đen dài của cô tán lạc ở trên chiếc gối màu trắng. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt, sau khi bị dục vọng xâm nhiễm, dần trở nên đỏ ửng, động lòng người mà lại quyến rũ. Người phụ nữ như vậy, nếu ngủ ở bên cạnh anh, sao anh có thể nào không tâm viên ý mã(*) cho được.
(*)tâm viên ý mã: tâm nhảy nhót như khỉ,ýnghĩ phi nhanh như ngựa
Cảnh Phạm bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt lúc sáng lúc tôi. Môi mỏng khẽ mở, một lúc lâu sau mới u ám mở miệng: “Tôi là Cảnh Phạm.”
Bốn chữ này, là lời nhắc nhở, cũng là một lời nguyền.
Quả nhiên, Hoắc Cảnh Thành chợt khựng lại, đôi mắt anh nhìn cô dần tràn đầy cảm xúc phức tạp. Tựa như mâu thuẫn, tựa như đang giãy giụa, vừa lại như kiềm chế. Tay đang giữ chặt tay cô, buông lỏng ra, lại nắm chặt lại.
Cảnh Phạm chưa từng bỏ qua chút cảm xúc nào trong đôi mắt của anh, cô vừa đau đớn vừa mỉa mai mở miệng nữa: “Chúng ta cũng phải tỉnh táo lại.”
Cô sợ sau lần xúc động này, anh sẽ hối hận, sẽ khó chịu. Xúc động mạnh mẽ trào dâng để rồi sau này lại bị sự hối hận thống khổ cào xé, nhiều năm qua, nàng đã chịu đủ rồi.
Cô không muốn anh cũng phải chịu đựng như cô.
Hoắc Cảnh Thành nặng nề lấy hơi, nhìn chằm chằm vào trong mắt cô, lửa tình vừa bùng cháy dần nguội đi.
Quả thật, anh cần phải tỉnh táo lại!
Nhiều lần, anh đã gần như quên mất những chuyện cô đã từng đã làm kia, những tổn thương với anh và Hoắc gia kia.
Không thể không nói, người phụ nữ này thật cao minh, mỗi lần cô quan tâm tới anh, đều khiến dây thần kinh căm ghét cô trở nên tê dại.
Anh nặng nề nhìn cô. Tay, còn nắm lấy tay cô. Thân thể cao lớn, ở phía trên thân thể của cô.
“Bác gái, bác đừng lo lắng như vậy, Cảnh Thành thật sự không sao?” lúc này, giọng nói của Hạ Lễ Ngộ đột nhiên vang lên ở ngoài phòng bệnh. Giọng nói còn giương cao hơn so với bình thường mấy lần.
Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thành trầm xuống.
“Bác xem, nếu không bác đến phòng làm việc của cháu ngồi một lát, chắc chắn là bây giờ Cảnh Thành còn đang ngủ đấy!” Hạ Lễ Ngộ tiếp tục gân giọng.