Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Cảnh Thành đang nhìn cô, gật đầu: “Ừ!”
Hai người, lại im lặng.
Cảnh Phạm cầm chìa khóa, mở cửa.
Động tác, hơi chậm.
Hoắc Cảnh Thành vứt rác xong quay về, cô vẫn còn đang ở ngoài cửa.
Dường như cô đang suy nghĩ gì đó, xoay người lại.
Anh dừng bước, nhìn cô: “Sao vẫn còn chưa vào nhà, em đã như vậy còn không chịu đi vào, sẽ cảm lạnh đấy.”
Cảnh Phạm lúng túng, anh cũng có thể nhìn ra được sự chậm chạp của mình.
“Anh đã ăn cơm tối rồi chưa, có muốn em làm nóng lại giúp anh không?” cô vẫn không thể nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Ánh mắt âm trầm của Hoắc Cảnh Thành, trong ánh mắt có một quầng sáng rực, bây giờ anh đi hâm nóng, em mau vào nhà tắm đi. Gội đầu cho thật sạch đi.”
Cho nên, không cần đến cô nữa.
Cảnh Phạm hơi thất vọng.
Nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Vâng!”
Cô mở cửa ra, đi vào.
Cũng không quay lại nhìn anh nữa, đóng chặt cửa lại.
Hoắc Cảnh Thành đứng ở ngoài cửa một hồi lâu, hơi hối hận. Vừa rồi sao lại không chịu nói thật để cô giúp mình chứ!
Nhưng, cuối cùng anh vẫn tiếc nuối.
Tối hôm qua cô chắm sóc mình cả một đêm cũng hề không ngủ, đêm nay lại phải lên lớp đến tận giờ này, nên nghỉ ngơi sớm rồi.
Thở một hơi dài, một mình cô đơn trở về phòng.
Nhìn những món ăn được đặt trên bàn, nghĩ đến dáng vẻ bận rộn trong bếp của cô, trái tim lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Anh bưng từng đĩa thức ăn trở vào phòng bếp, cho vào lò vi sóng.
Tài nấu bếp của cô, thật sự giống như thằng nhóc kia đã nói, trong một năm nay, chỉ tăng chứ không hềgiảm.
Điều tiếc nuối di nhất chính là, đó chính là bữa tối chỉ có một mình anh. Nếu như có cô ở đây, hương vị có lẽ sẽ càng tuyệt vời hơn.
Cảnh Phạm tắm xong đi ra ngoài, mặc áo ngủ, lau tóc.
Ma xui quỷ khiến, cô lại đi đến trước cửa, mở cửa ra. Căn phòng cách vách, đã tắt đèn rồi, có lẽ anh đã ngủ rồi.
Cảnh Phạm đóng cửa lại một lần nữa, trở vào phòng.
Rõ ràng tối qua cả đêm không ngủ, nhưng, không biết như thế nào, lúc này lại không thể ngủ được, từ đầu đến cuối đều không hề buồn ngủ.
Không biết là đến mấy giờ, rốt cuộc mới ngủ được.
Nhưng, lại bắt đầu nằm mộng.
Lại là cơn ác mộng đã trả qua trước đó.
Nhà xác lạnh như băng, bầu không khí bị kiềm chế, mảnh vải trắng toát, dưới mảnh vải anh đang ngủ say.
Cô khóc bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Bàn tay cố gắng che phần ngực, trong bóng tối, nó giống như đã bị thủng một phần rất lớn.
Cô không muốn anh chết.
Cô không muốn anh đi.
Thế giới đó, quá lạnh lẽo, quá cô đơn vắng vẻ.
Nếu anh đi đến đó, sau này, cô phải đi đâu để tìm anh?
Tay của Cảnh Phạm, cuống cuồng sờ lên đầu giường, run rẩy, chạm đến điện thoại, gần như cô đã lập tức kéo đến dãy số kia.
Tiếng tút tút, vang trong đêm tối, cả người cô đều run rẩy.
Thật lâu sau, cũng không có người nghe máy, đột nhiên cô vô cùng sợ hãi, ngay cả giày cũng không kịp mang, để chân trần chạy ra ngoài.
Chạy thẳng ra khỏi phòng ngủ, mở cửa ra, chạy đến bên ngoài cửa, điện thoại mới kết nối được.
Giọng nói của anh, truyền từ đầu bên kia sang: “Alo!”
Cảnh Phạm đi chân trần, đạp trên sàn nhà lạnh lẽo, khoảnh khắc đó lại không hề cảm thấy lạnh.
Chỉ là, bỗng nhiên lại cảm thấy rất uất ức.
Tủi thân vì anh dọa cô sợ lâu như vậy, mãi đến bây giờ mới chịu nghe máy.
Cô không thể nào kiềm chế được, bật khóc trong điện thoại.
Hoắc Cảnh Thành cũng không hề buồn ngủ, mới vừa ra khỏi phòng uống nước, nên không nhận được diện thoại. Bây giờ lại nghe tiếng cô khóc, chân vội vàng chạy ra ngoài.
“Em làm sao vậy? có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cúp điện hay là có trộm vào nhà?”