“Hoắc tổng, chào buổi tối.”
“Hoắc tổng, vất vả rồi.”
Đi ra cửa công ty, đều gặp nhân viên tan sở, mọi người chào hỏi, ánh mắt cũng lướt qua Cảnh Phạm.
Tìm tòi nghiên cứu, mập mờ, cảm khái.
Cảnh Phạm lúng túng không thôi.
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành rất khó coi.
Thật vất vả đi tới cửa, anh không dừng lại một giây nào, dứt khoát thả cô xuống.
Tay Cảnh Phạm từ trên cánh tay anh trượt xuống.
Không cách nào khinh thường, nội tâm nổi lên quyến luyến.
Mím môi, muốn nói cảm ơn anh, anh đã lên xe, nghênh ngang rời đi.
“Chạy nhanh như vậy làm gì? Tôi còn chưa nói chuyện hủy hợp đồng.” Nhìn chiếc xe dần biến mất kia, Cảnh Phạm lầm bầm.
Trong xe.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy mình thật khác thường.
Người phụ nữ kia khó chịu, anh nên vui vẻ. Lại khác thường lòng tốt bộc phát giúp cô?
Xem ra tuổi tác càng lớn càng trở nên tốt bụng rồi.
Chỉ là, tốt bụng cũng phải nhìn đối tượng một chút.
Người phụ nữ đáng ghét kia, không xứng với lòng tốt của anh!
…
Cảnh Phạm vừa nghĩ tới Tiểu Chanh Tử trong bệnh viện, liền cảm thấy lòng như lửa đốt, cho nên cả đêm không ngủ được.
Ngày hôm sau, sáng sớm, kéo chân sưng thành bánh bao chạy tới ngân hàng.
Cô lấy số tiền mình còn dư, kể cả tiền Thịnh Gia Ngôn cho cô mượn, gửi toàn bộ qua Mỹ.
Nhưng mà số tiền này vẫn không đủ.
Chữa bệnh ở Mỹ cực kỳ đắt.
Hết lần này tới lần khác, Hoắc Cảnh Thành còn cố ý chèn ép mình.
Cảnh Phạm có cảm giác đến bước đường cùng. Đứng ở cửa ngân hàng, không bước chân đi.
“Hay là chúng ta lại đi cầu xin Hoắc tổng?” Thịnh Gia Ngôn gọi tới nghĩ kế cho cô.
Cảnh Phạm lắc đầu: “Cầu xin anh ta còn không bằng cầu thần bái phật.”
Cảnh Phạm suy nghĩ một lát, cúp điện thoại, bắt xe về Cảnh gia.
“Nhị tiểu thư.” Cửa mở ra, thím Lư chào hỏi cô.
Cảnh Phạm nhìn một vòng bên trong, nhẹ giọng hỏi: “Anh tôi có ở nhà không?”
“Đại thiếu gia có ở nhà. Sớm như vậy, e là chưa thức.”
“Vậy tôi đi vào chờ anh ấy.” Cảnh Phạm cười cười, cởi giày, đi vào trong.
Lúc này Tô Vân Đình đang đắp mặt nạ từ trên lầu đi xuống, bỗng nhiên thấy Cảnh Phạm, sắc mặt lập tức khó coi.
“Cô tới đây làm gì?”
Từ chuyện năm năm trước, Cảnh thị thoát khỏi sự che chở của Hoắc gia, công ty xuống dốc, Tô Vân Đình không cho Cảnh Phạm sắc mặt tốt.
Sau đó, Cảnh Phạm xuất ngoại du học, về nước rất ít tới đây.
Cái nhà này, đối với cô mà nói, đã quá xa lạ.
“Tôi tới tìm anh tôi.”
“Lại muốn tìm Cảnh Uyên đòi tiền?” Tô Vân Đình xé mặt nạ ra.
Cảnh Phạm cứng đờ, không lên tiếng.
“Bị tôi nói trúng?”
“Tôi không đòi.” Cảnh Phạm nhéo ngón tay: “Tôi sẽ trả lại.”
“Trả lại?” Tô Vân Đình cười nhạo: “Lần này định khi nào trả?”
Cảnh Phạm không nói.
Tô Vân Đình đoạn tuyệt: “Bây giờ tình trạng công ty kinh doanh kém như vậy, cô còn muốn lấy tiền Cảnh gia chúng tôi, không thể nào! Cô đi đi, hôm nay coi như cô chưa từng tới.”
Cảnh Phạm vẫn đứng đó, cố chấp nói: “Tôi cần gấp. Qua giai đoạn này, tôi sẽ lập tức trả lại cho anh tôi.”
“Vẫn là cứu đứa con hoang kia?”
Ba chữ “đứa con hoang” đâm vào Cảnh Phạm, cả người đau đớn.
“Tiểu Chanh Tử không phải con hoang!” Cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Vân Đình.
Ánh mắt kia làm Tô Vân Đình giật minh, sau đó lại hừ, nói: “Cô và mẹ cô thật giống nhau. Đều thích làm loạn cùng đàn ông!”