“Cảnh Phạm, xin cô có thể chia sẻ với mọi người, tại sao lần này cô có thể bộc lộ tài năng từ giữa đông đảo người mới?”
“Cô có cảm giác như thế nào khi được hợp tác với Quách tiên sinh?”
“Cô đã sẵn sàng ‘bạo đỏ’ chưa?”
“Chiếc nhẫn trên tay cô là do Hoắc tiên sinh tặng sao?”
“Nghe fan hâm mộ nói, mấy tháng nay chưa từng thấy cô tháo chiếc nhẫn này xuống qua. Có phải đây là món quà của Hoắc tiên sinh hay không “
“Hai người đã đính hôn rồi sao?”
“Bây giờ Hoắc tiên sinh đang ở nước ngoài, hay là ở trong nước? Ngày hôm nay là trường hợp quan trọng, anh ấy có tới tham gia hay không?”
Một chuỗi các câu hỏi liên tục xuất hiện, Cảnh Phạm thản nhiên mỉm cười: “Theo tôi được biết, hôm nay anh ấy vừa mới trở về nước. Hơn nữa, nếu như mọi người ở lại muộn, có thể lát nữa cũng gặp được anh ấy.”
“Vì vậy, hai người thật sự đang chung một chỗ?”
“Lúc nào thì hai người kết hôn?”
“Hay là đã kết hôn rồi?”
Cảnh Phạm cũng không trả lời những câu hỏi liên quan đến đề tài này nữa, cô chỉ chọn trả lời mấy câu hỏi liên quan tới Lê Minh Chi Quang.
Phỏng vấn một khoảng thời gian dài, sau đó các ký giả truyền thông lui qua một bên nghỉ ngơi.
Nghi thức khai máy chính thức bắt đầu.
Cảnh Phạm thay trang phục quay phim ở phòng thay đồ, bộ trang phục này khá rắc rồi, dây đai phải thắt phía sau lưng, cô đành phải nhờ tới sự giúp đỡ của chuyên viên trang phục.
Nhưng mà, cô còn chưa kịp mở miệng, một cái tay, đã nhận lấy dây đai kia, vòng qua rồi quấn ở ngang hông của cô.
Cảnh Phạm ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đang đứng sau lưng mình trong gương, sau khi kinh ngạc, cô cong môi cười.
Trong ánh mắt, tràn đầy sự dịu dàng.
“Sao anh tới đây nhanh vậy?” Cô xoay người lại.
“Xuống máy bay xong anh trực tiếp tới đây ngay, sợ không đến kịp nghi thức khai máy, nên ngay cả quần áo cũng không đổi.”
Cảnh Phạm quan sát anh từ trên xuống dưới, rồi vòng hai tay ôm lấy cổ anh: “Không vấn đề gì, dù anh không thay quần áo thì anh cũng là người đẹp trai nhất nơi này.”
“Phải không?” Hoắc Cảnh Thành ôm lấy cô: “Thế nhưng anh nhìn thấy, nam diễn viên trong bộ phim này cũng rất đẹp trai. Anh vừa mới chạm mặt cậu ta ở bên ngoài. Thuận tiện, căn dặn cậu ta, bảo cậu ta giúp đỡ em nhiều hơn trong đoàn làm phim.”
Cảnh Phạm buồn cười.
Đây là căn dặn, hay là tuyên bố quyền sở hữu?
“Có cảnh hôn không?” anh hỏi.
“Anh thuộc làu hành trình của em rồi, mà còn chưa đọc kịch bản của em sao? “
“Xem ra, tối nay anh phải đọc kỹ lại.”
Cảnh Phạm ngửa đầu lên nhìn anh: “Hình như anh béo lên thì phải.”
Rất vui vẻ, rất yên tâm.
Lần trước, sau khi anh ngất đi ở bờ biển, Cảnh Phạm cảm thấy dường như mình đã mất anh thật rồi. Anh bị đưa về Úc, mà cô lại chờ ở Bắc Thành.
Trái tim cô sợ hãi.
Nhiều đêm thức trắng không ngủ được.
Tỉnh dậy bật khóc từ trong mộng.
Nếu chờ đợi thêm nữa, cô sợ mình sẽ không chịu đựng được.
Nhưng cũng may là, tin tức cô chờ được không phải là tin xấu.
Cô và tiểu Chanh tử được đón đến Úc. Ở nơi đó, hai người gặp được Hoắc phu nhân, Hoắc lão gia. Cô vốn cho rằng mình và tiểu Chanh tử sẽ lại bị Hoắc phu nhân đuổi ra, nhưng lần này, không phải vậy.
Có lẽ bởi vì Hoắc Quân Thâm, nên Hoắc phu nhân vẫn còn ngăn cách với cô, không được coi là đặc biệt thân thiết. Nhưng rõ ràng là thái độ đã chuyển biến tốt hơn nhiều.
Còn với tiểu Chanh tử, bà lại tốt đến không thể tốt hơn.
Mua đồ ăn ngon, váy đẹp, đồ chơi....
Tiểu chanh tử hơi sợ người lạ, nhất là ở đất nước xa lạ, nhưng từ từ, bé cũng dần đón nhận, thân thiết với hai người lớn.
Còn anh thì sao?
Anh vẫn phải vật lộn với bệnh tật như cũ.
Cảnh Phạm muốn buông tha cho cơ hội đóng Lê Minh Chi Quang, đến Úc chuyên tâm chăm sóc cho anh, nhưng lại bị anh nghiêm khắc cự tuyệt.
Sau đó, cô đành phải chạy qua chạy lại hai bên, cực khổ mất một khoảng thời gian.
Cũng may, thời gian cực khổ đó cũng không kéo dài quá lâu. Không lâu sau, toàn bộ chương trình học đã kết thúc, chỉ chờ khai máy.
Cô ở bên kia một lòng một ý chăm sóc cho anh.
Phẫu thuật tim thành công.
Các biến chứng không rõ rệt, bệnh tình cũng từ từ chuyển tốt.