Hoắc Cảnh Thành như không nghĩ tới cô lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này, lại tựa như ngay cả mình cũng không suy nghĩ đến đáp án này, anh bị cô hỏi đến ngơ ngẩn.
Đúng vậy, tại sao?
Không phải là mình rất chán ghét cô ta, hận cô ta sao, tại sao mình lại nhảy xuống nước cứu cô ta. Hơn nữa, anh hoàn toàn bỏ mặc Vân Mẫn Mẫn, không thèm để ý tới. Chỉ cứu mỗi mình cô…
Từng chuỗi câu hỏi tiên tiếp không có câu trả lời, hiến anh tâm phiền ý loạn, càng làm cho anh không dám nghĩ sâu hơn nữa.
“Em không cần phải suy nghĩ bậy bạ. Sở dĩ tôi nhảy xuống cứu cô, là xuất từ bản năng. Gặp tình huống đó, tôi không thể nào thấy chết mà không cứu được. Huống chi, đến bây giờ, cô vẫn là nhân viên của công ty tôi.” Ném cho cô câu trả lời, càng giống như là vì thuyết phục mình.
Cảnh Phạm khẽ cụp mi mắt xuống, ánh mắt hơi tối dần.
Đây đúng là chuyện anh có thể làm.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, cô cũng giống như tối hôm qua vậy, rơi xuống hồ bơi. Anh cũng không chùn bước nhảy xuống hồ bơi vớt cô lên, cho dù lúc đó cô chỉ là người xa lạ.
Nếu anh không phải là một người dám làm việc nghĩa, năm đó, chắc mình cũng sẽ không yêu anh.
“Vì vậy, vừa rồi lúc ở trong thang máy, anh bỗng nhiên…” Cảnh Phạm gượng gạo kéo khóe môi, cưỡng ép để nhìn mình có vẻ ung dung: “Là làm cho Mộ Vãn thấy…”
Hoắc Cảnh Thành gật đầu: “Ừ.”
Chẳng qua là, anh cũng không ngờ rằng một cái hôn sẽ mất khống chế như vậy. Hơn nữa, còn mất khống chế vượt xa khỏi sức tưởng tượng của anh.
Đáp án này, là trong dự liệu. Nhưng, trái tim của Cảnh Phạm vẫn trầm xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn, càng ngày càng ảm đạm. Ngay cả nụ cười miễn cưỡng… cũng không thể nặn ra nữa.
Cô đoán không sai. Anh và Mộ Vãn cãi nhau, vì vậy, anh dùng cô làm công cụ chọc tức Mộ Vãn. Nhưng điều ngu nhất là, cô biết rõ như vậy, mà còn phối hợp.
Cô thất thần khẽ gật đầu, thì thào nói: “Tôi biết rồi.”
Đại khái, có lẽ là do uống thuốc đi, cô cảm thấy đầu càng ngày càng đau. Cái loại đau đó, như có ai đó kéo mạnh lấy các dây thần kinh của cô, kéo thẳng xuống, kéo đến nỗi trái tim của cô cũng mơ hồ đau đớn.
Hoắc Cảnh Thành nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của cô, chỉ cảm thấy ngực bực bội khó chịu. Anh lấy ly nước ở bên cạnh, đưa tới trước mặt cô, chuyển sang đề tài khác: “Những câu em hỏi tôi đều đã cho em câu trả lời rồi, bây giờ giờ đến phiên em trả lời vấn đề vừa nãy của tôi.”
Cảnh Phạm tháo khẩu trang xuống uống ngụm nước, rũ mắt nhìn mặt nước, sâu kín trả lời: “Không có.”
Hai chữ, khiến hàng mày của Hoắc Cảnh Thành nâng cao lên, cảm xúc nặng nề vừa nãy lập tức tiêu tan đi rất nhiều, ngay cả hô hấp cũng trở nên thông thuận hơn.
“Vì vậy, đêm hôm đó hai người thật sự không phát sinh gì cả?”
“Đúng vậy, không có phát sinh gì cả.” So sánh với tâm trạng vừa mới nâng cao lên cuả anh, giọng nói của Cảnh Phạm rất trầm. Cô không hề nhìn anh, tầm mắt chỉ rơi vào một điểm nào đó trong ly nước, giống như là tự lẩm bẩm: “Tôi sẽ không phát sinh gì với anh ta cả, bởi vì trong lòng tôi có một người tôi rất thích… rất thích…”
Nói xong lời cuối cùng, cô như không còn chút sức lực nào nữa, giọng nói của cô càng ngày càng nhẹ, cuối cùng, chỉ còn lại một tiếng thì thào.
Cô nghĩ, chuyện thống khổ nhất không ai bằng của cả đời người, đó là, người mà mình yêu, đang đứng ngay trước mặt mình, mà mình… chỉ có thể hướng về không khí… để bày tỏ.
Nghe vậy, vẻ mặt vừa mới sáng lên của Hoắc Cảnh Thành, đột nhiên tối lại.
Người cô ta rất thích?
“Có phải là người đàn ông năm năm trước hay không?”
Lần này, Cảnh Phạm nâng tầm mắt nhìn anh. Trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp, anh nhìn không hiểu những thứ tình cảm đang lưu chuyển đó, lông mi khẽ run lên, nhưng cô vẫn kiên định nói: “ Ừ.”
Hô hấp của Hoắc Cảnh Thành dần trở nên nặng nề, chỉ cảm thấy ngực lại đau đớn. Hơn nữa, còn rất đau.
Anh chỉ về phía cửa, nóng nảy nói: “Em đi ra ngoài cho tôi!”
Anh không nên giữ cô ở lại chỗ này. Cứ nghĩ giữ cô lại để giải buồn, kết quả, ngược lại lại khiến mình tức giận đến nghẹn thở.