Hoắc Cảnh Thành chỉ mím chặt môi mỏng, không nói lời nào, anh đá văng cửa phòng bệnh ra, tự ý ôm cô đi vào.
Cảnh Phạm không hiểu tâm tư của anh, nhưng mà, hành động này của anh khiến trái tim cô cảm thấy chua sót. Cô hơi giãy dụa: “Anh để tôi xuống.”
“Đừng động đậy!” Hoắc Cảnh Thành ôm chặt lấy cô, rũ mắt xuống, đối diện với tầm mắt của cô: “Bây giờ tôi là bệnh nhân, không có sức lực gì cả. Cô cứ lộn xộn như vậy, té xuống thì tôi không phụ trách đâu.”
Cảnh Phạm gần như muốn chìm đắm trong đôi mắt của anh, trong lồng ngực của anh.
Người đàn ông này chợt xa chợt gần, lúc lạnh lúc nóng. Đối với cô mà nói, điều này là quá tàn nhẫn. Anh giống như một loại thuốc phiện, cô muốn bỏ, nhưng lại đã nghiện quá nặng, cho dù đau khổ, cho dù đau đớn, lại không nhịn được muốn tham luyến chút ấm áp kia.
Dường như, cuối cùng cũng không kìm nén được sự say mê đan xen với đắng chát đang dâng trào trong đáy lòng, Cảnh Phạm đột nhiên đưa tay ra, không quan tâm gì khác, vòng tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt thật sâu vào cần cổ của anh.
Động tác nho nhỏ như vậy, tràn đầy quyến luyến và lệ thuộc.
Hoắc Cảnh Thành khẽ giật mình, khoảng khắc tiếp theo, anh không tự chủ được nâng cao khóe môi lên. Tính toán lại, anh quyết định tạm thời không so đo với người phụ nữ này nữa, hào phóng để cho cô ôm một cái là được!
Cảnh Phạm được Hoắc Cảnh Thành cẩn thận đặt nằm ở trên ghế sa lon. Cô sợ lây cảm lạnh cho anh, cho dù ngủ, cô cũng đeo khẩu trang kín mít. Dù như vậy sẽ khiến cô thở khó khăn hơn.
Bởi vì uống thuốc, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Cảnh Thành cắm kim truyền dịch lên cánh tay lần nữa, rồi nằm ở trên giường vui vẻ xem ti vi, nhưng thực ra lại chẳng xem gì cả. Nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền tới từ trên ghế sa lon, anh thử dò xét gọi tên cô: “Cảnh Phạm!”
Không có tiếng đáp lại.
Anh đi xuống giường, đến gần cô, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, anh gỡ khẩu trang trên mặt cô xuống gở, lên tiếng lần nữa: “Cô ngủ rồi à?”
“…” Cô vẫn không có động tĩnh gì, trả lời anh chỉ là hàng lông mi vừa nhẹ nhàng rung động.
Hoắc Cảnh Thành cúi đầu nhìn cô. Dưới lớp khẩu trang, sắc mặt của cô tái nhợt, môi đỏ mọng của thường ngày đang mím chặt cũng không có chút huyết sắc nào.
Anh ôm lấy cô lần nữa, lần này, anh trực tiếp đặt cô lên giường.
Bị di chuyển, Cảnh Phạm nửa mê nửa tỉnh. Đập vào mắt cô, là khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông nào đó.
Cô mơ hồ nhíu mày lại, lấy tay đẩy anh ra: “Anh đừng dựa gần vào như vậy!”
“Không được phép đẩy tôi!” Hoắc Cảnh Thành dài mặt ra, giữ lấy tay cô.
Người phụ nữ này, đã mơ mơ màng màng thành như vậy rồi, mà còn nhớ phải giữ một khoảng cách nhất định với anh, đúng là phiền phức mà, đến chính anh còn chưa thèm chê cô bị cảm lạnh đâu đấy.
“Nhưng tôi đang bị cảm lạnh, không thể để lây cho anh được!” tuy Cảnh Phạm vẫn đang mơ mơ màng màng, nhưng cô vẫn không quên mò khắp nơi tìm khẩu trang của mình.
Trái tim của Hoắc Cảnh Thành đang cực kỳ dao động.
Vì vậy, vừa rồi cô vẫn luôn không đi vào, cũng vì lý do cái này.
Ánh mắt anh nhìn cô sâu hơn. Anh đưa tay ra giữ tay cô lại, nhét vào trong chăn: “Đừng đeo nữa, đã ngủ rồi còn đeo khẩu trang làm cái gì!”
Cảm giác tức ngực kia, đã tiêu tan đi không ít?
Cảnh Phạm khịt khịt lỗ mũi bị tắc, cô lại nặng nề cụp mí mắt xuống lần nữa. Cô mơ mơ màng màng, không biết tại sao mình lại ở trong ngực người đàn ông này, coi như là nằm mơ cũng tốt lắm rồi, chắc có lẽ chỉ khi nằm mơ mới có thể…
Tuy nhiên, cô rất thích rất thích giấc mộng này
Càn rỡ, tùy theo ý thích của mình, càng ngày càng dán chặt vào người đàn ông này. Nửa bên mặt chôn ở trên bả vai của anh.
Càm dưới của anh lún phún râu, đâm vào mặt khiến cô có cảm giác đau, nhưng dù vậy, cô cũng không muốn lui về phía sau nửa bước. Đau… cô cũng muốn hưởng thụ, chỉ cần anh ở đây.
Trong khoang mũi của anh, tràn ngập mùi hương dịu dàng của cô. Cô mềm nhũn, giống như con mèo nhỏ nương nhờ trong ngực anh, vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thành thay đổi mấy lần, cuối cùng, anh vươn cánh tay dài ra, đặt xuống sau ót của cô, ôm cô vào trong ngực mình.