Ăn xong thức ăn ngoài, Cảnh Phạm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nằm trên ghế sa lông ngủ.
Hoắc Cảnh Thành vừa xem văn kiện, vừa nói chuyện với cô: “Diễn viên bọn em, không phải đều phải duy trì vóc dáng sao? Vừa ăn xong liền ngủ, em không sợ mập sao?”
“Không sao hết, lên cân lại giảm thôi.” - Cảnh Phạm lười biếng đáp: “Hơn nữa, thể chất em thiên về gầy, mập lên thì khó mà sụt cân lại rất dễ dàng.”
Hoắc Cảnh Thành giương mắt liếc cô một cái, vỗ vỗ chân mình: “Đến đây ngủ.”
Cảnh Phạm ngẩng đầu lên, liếc trả anh một cái. Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gối lên đùi anh nằm.
Hoắc Cảnh Thành một tay lật văn kiện, một tay kéo thảm lên đắp cho cô rồi nắm tay cô thật chặt. Cảnh Phạm không giãy dụa, mặc anh nắm tay mình.
Rõ ràng rất mệt thế nhưng làm sao cũng không ngủ được.
Giống như ngủ nhiều thêm một giây cũng là đang lãng phí một giây được ở bên nhau.
Cảnh Phạm cảm giác bản thân có chút buồn cười. Cô tựa như một người sắp chết đang chờ đợi phán quyết cuối cùng, mỗi một giây sống sót đều trở nên cực kỳ quý giá.
“Ngày mai anh phải đi công tác.” - Anh đột nhiên mở miệng.
“Ừ.” - Cô nhàn nhạt đáp.
“Không hỏi lúc nào anh về sao?” - Anh cúi đầu, nhìn cô đang nằm trên đùi anh.
Cô mở mắt ra, ngoan ngoãn hỏi: “Vậy lúc nào thì trở về?”
Anh xem như hài lòng một chút: “Đại khái sau bốn ngày.”
Cảnh Phạm gật đầu.
Đến lúc đó, cô cũng phải gia nhập đoàn làm phim.
“Nếu có chuyện gì, có thể gọi cho anh.” Hoắc Cảnh Thành lại mở miệng.
“Em biết rồi.” - Cảnh Phạm không nói gì nữa, nhẹ nhàng nhắm chặt mắt lại. Bao quanh cô đều là hơi thở của anh, cô cảm thấy an tâm, lại lưu luyến không thôi.
————
Nửa đêm.
Trong lúc mơ màng, Cảnh Phạm bị anh từ ôm từ trên ghế sa lông lên giường.
Cô theo bản năng tiến vào làm ổ trong lồng ngực anh, thở dài một tiếng, nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ hồ, cô vẫn có thể cảm giác được người kia hôn mình. Nụ hôn kia như mang theo lưu luyến thâm tình, lại mang theo chút vấn vương cùng quyến luyến.
Tựa như tâm tình cô vào giờ khắc này.
Chỉ là…
Có lẽ là giấc mơ đi!
Chỉ có ở trong mơ, tâm tình của bọn họ mới đồng điệu như thế.
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời từ ngoài khung cửa sổ chiếu rọi vào phòng, Hoắc Cảnh Thành tỉnh lại trước.
Giơ tay nhìn đồng hồ, đã sắp 9 giờ.
Gọi điện thoại cho Trần Lộc, Trần Lộc còn đang trên đường tới công ty: “Hoắc tổng, có cái gì cần dặn dò sao?”
“Mang một bộ quần áo tới công ty cho tôi.”
“Là dạng quần áo gì?”
“Quần áo cho Cảnh Phạm. Đơn giản là được.” - Hoắc Cảnh Thành dứt khoát phân phó xong liền cúp điện thoại.
Trần Lộc ở bên kia sững sờ một lát.
Quần áo cho Cảnh Phạm?
Đưa đến công ty?
Lượng tin tức này có chút lớn a!
Trần Lộc vội vàng mua quần áo, chạy nhanh đến công ty.
Lúc Cảnh Phạm chậm rãi tỉnh lại liền thấy có một bộ quần áo bên cạnh. Cô liếc nhìn một cái rồi thay vào, gấp lại lễ phục bỏ vào trong túi mua sắm.
Cô mở cửa phòng nghỉ ra, ngó nghiêng cẩn thận rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài một chút âm thanh cũng không có, Hoắc Cảnh Thành cũng không ở đây.
Cảnh Phạm có chút đau đầu. Hiện tại đã là giờ đi làm, tất cả mọi người ở bên ngoài. Cô cứ thế đi ra, ngay trước mặt tất cả nhân viên, nghĩ sao cũng thấy kỳ kỳ.
“Chào buổi sáng.” – Đúng lúc này, Trần Lộc đẩy cửa đi vào.
“Chào buổi sáng.” - Cảnh Phạm có chút lúng túng.
Trần Lộc ngầm hiểu ý cười cười, nâng bữa sáng trong tay: “Hoắc tổng dặn dò mang bữa sáng cho cô.”
Cảnh Phạm nhìn hộp bữa sáng, trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào.
Trần Lộc cười: “Trước đây tôi vẫn không nghĩ Hoắc tổng có thể chăm sóc ai, hiện tại tôi đã biết, hóa ra Hoắc tổng khi yêu một người sẽ là như thế này.”