Lúc này cô mới kéo cửa đi ra.
Bóng dáng của cô biến mất khỏi căn phòng, thật lâu Hoắc Cảnh Thành mới rút ánh mắt ảm đạm trở về.
Hạ Lễ Phục cười cợt: “Rõ ràng là không muốn để cô ấy đi, còn giả vờ hào phóng làm gì.”
“Lần diễn này, đối với cô ấy rất là quan trọng. Hơn nữa, ông Quách cũng là người rất khó trị, cô ấy là một người mới mà lên lớp thiếu giờ, sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng.”
Hạ Lễ Ngộ lo lắng: “Nhưng cậu ở một mình thì có được không?”
“Không phải còn cậu sao?”
“Trong bệnh viện vẫn còn một ca phẫu thuật. Mình tiêm cho cậu mũi này, nhưng cậu cũng dừng ngủ nữa, một lát mình rút kim ra. Hiểu không?”
“Biết rồi!” Hoắc Cảnh Thành gật đầu.
Hạ Lễ Ngộ tiêm cho anh, rồi đi khỏi nhà.
Cảnh Phạm thay xong quần áo, vừa đúng lúc gặp anh đi ra.
“Bác sĩ Hạ, bây giờ anh đi à!” trong giọng nói của Cảnh Phạm không thể che giấu được sự lo lắng.
“Uh, tôi vẫn còn một ca phẫu thuật.”
“Nhưng, anh ấy chỉ có một mình.”
“Không sao, cô yên tâm đi, cậu ấy không phải là một đứa bé.”
Cảnh Phạm cắn môi, hơi lưỡng lự. Nhưng cánh cửa cách vách, đã đóng rồi, không có một tiếng động.
Chương trình học của Cảnh Phạm, phải học ba giờ đồng hồ.
Ba giờ này, cô không thể nào tập trung được. Thường xuyên nghĩ đến người kia.
Nhưng, bác sĩ Hạ nói cũng không sai, anh không phải là một đứa trẻ nữa, hẳn là không đến mức vừa tiêm đã ngủ rồi chứ.
Rõ ràng là nghĩ như thế, nhưng, lần đầu tiên Cảnh Phạm cảm thấy ba giờ lên lớp này, vô cùng khó khăn.
Vô cùng vất vả mới chờ được giờ tan lớp, có một nhóm diễn viên kéo lại muốn cùng đi ăn khuya. Cảnh Phạm lập tức từ chối, xách túi, vội vã chạy ra ngoài.
Bên ngoài, không biết mưa đã rơi từ khi nào.
Rõ ràng lúc sáng, thời tiết còn rất tốt.
Cảnh Phạm không mang theo dù, cũng không hề có tâm trạng chờ mưa tạnh, không hề suy nghĩ đã xông vào trong màn mưa.
“Này, Cảnh Phạm, bên ngoài trời mưa rất to đấy.” có người kéo cô lại.
“Không sao, tôi có việc gấp phải về.” Cảnh Phạm tránh bàn tay của đối phương, xông vào màn mưa.
“Sao lại gấp gáp đến thế, chờ một lát cũng không được.” người kia lầm bầm.
“Cả một buổi tối nay, cô ấy lên lớp nhưng không hề tập trung, hồn vía lên mây. Có lẽ đứa bé ở nhà xảy ra chuyện gì rồi.”
Mọi người suy đoán.
Cảnh Phạm chạy một mạch đến ven đường đón xe. Nhưng bởi vì trời mưa, người đón xe cũng vô cùng đông, đợi vài phút xe cũng chưa đến, còn bị ướt sung.
Chặn được một chiếc taxi, đã là mười phút sau rồi.
Cảnh Phạm rùng mình, ngồi trên xe, nói địa chỉ, thúc giục bác tài chạy nhanh hơn.
Cũng may là công ty cách nhà cũng không phải là quá xa, cô chạy một mạch lên lầu, vừa chạy khỏi thang máy, đang định chạy đến phòng cách vách.
Cừa của phòng cách vách, có tiếng mở cửa.
Bước chân của Cảnh Phạm, dừng lại ở trước cửa nhà mình.
Hoắc Cảnh Thành từ trong phòng cách vách đi ra, thấy được cô, có vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Sao cả người lại ướt sũng như thế rồi.” anh nhíu mày, hỏi.
Cảnh Phạm nhìn anh, chỉ thấy trong tay của anh đang cầm bình thuốc rỗng.
Lau nước trên mặt, cô mới hỏi: “Anh tiêm xong rồi.”
“Uhm.”
Cho nên, anh cũng không hề ngủ, một mình anh tự rút tiêm rồi.
Cả một đêm, cô cũng đã buồn lo vô cớ rồi.
Không lên lớp tốt thì cũng bỏ đi, vậy mà còn nhếch nhác như vậy mà chạy về.
Cảnh Phảm thở một hơi dài lại cảm thấy vô cùng buồn cười. Bộ dạng lúc này của cô, nhất định là vô cùng khó coi mà.
Cô nắm chặt chìa khóa cửa, trả lời anh: “Vậy thì tốt rồi. Vậy em vào nhà trước nhé.”