Lục Kiến Minh là một người tinh anh, đã nhạy cảm phát hiện quanh thân không đúng. Vừa liếc nhìn Tổng giám đốc, đúng như dự đoán, chỉ thấy sắc mặt anh tối đen.
“Khụ…” Anh ta ho khan hai tiếng: “Hai vị, đây là công ty, không phải chỗ cho hai cô trò chuyện bát quái.”
Hai người nghe tiếng quay đầu, thấy đại boss, vội vàng hốt hoảng đứng yên, chào hỏi.
Hoắc Cảnh Thành không nhìn bọn họ, sãi bước đi vào thang máy riêng.
Hay lắm!
Người phụ nữ này lại chọc anh thành công!
…
Cảnh Phạm đang vui vẻ ăn cơm cùng Cảnh Uyên, bị Thịnh Gia Ngôn gọi tới quấy rầy.
“A lô, Gia Ngôn.”
“Cậu ở đâu? Mau về công ty.” Thịnh Gia Ngôn nói, dáng vẻ chuyện lớn không ổn.
“Xảy ra chuyện gì à?”
“Chuyện cậu đi làm ở Song, không biết sao Hoắc tổng biết được.”
“Đã biết chuyện đó? Mình biết anh ta biết.” Cảnh Phạm rất bình tĩnh. Tối qua bị anh bắt tại trận, có thể không biết sao?
“Bây giờ anh ta muốn làm khó dễ cậu, nói cậu vi phạm hợp đồng. Cậu mau về công ty, đi nói rõ ràng với Hoắc tổng!”
“Cái gì?” Cảnh Phạm đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc. Cô đặt ly nước lên bàn: “Anh ta cố ý đúng không? Tối qua anh ta không nói chữ nào về chuyện này.”
“Tối qua? Aiya, bất kể tối qua hai người xảy ra chuyện gì, nhưng mà bây giờ anh ta nói ra. Hơn nữa, rất nghiêm túc nói ra chuyện này. Phạm Phạm, cậu đừng mè nheo nữa, mau về đi.”
Cảnh Phạm giận đến nghiến răng.
Đúng là khi xui xẻo, ngay cả uống nước cũng bị nghẹn.
Toàn bộ thành phố Bắc lớn như vậy, nhiều quán bar như vậy, sao tối qua anh vừa vặn đi ‘Song’?
“Mình biết rồi, mình lập tức về.” Cảnh Phạm cúp điện thoại.
Cảnh Uyên lo lắng nhìn cô: “Sao thế? Có cần giúp gì không?”
“Không sao.” Cảnh Phạm không dám nói là Hoắc Cảnh Thành làm khó mình, chỉ nói: “Đồng nghiệp có chút mâu thuẫn nhỏ. Anh, em không thể ăn cùng anh, phải nhanh chóng về công ty.”
“Công việc quan trọng, mau đi đi.”
Cảnh Phạm lấy khăn ăn trên đùi đặt lên bàn, nhìn anh ta cười cười: “Vậy anh trả tiền nha.”
“Ừ.” Cảnh Uyên búng trán cô, lại không yên lòng dặn dò: “Anh cũng không khuyên em về nhà, nhưng em phải chăm sóc tốt cho mình. Đừng hôm nay bị thương ở đây, ngày mai bị thương ở đó.”
“Đã nghe! Vậy em đi trước.” Cảnh Phạm không dám chậm trễ, phất tay, nói lời từ biệt, chạy về phía công ty.
…
Thịnh Gia Ngôn đứng ở lầu trên cùng chờ cô.
Cô đi ra từ thang máy, Thịnh Gia Ngôn dặn đi dặn lại: “Nghe trợ lý Trần nói sau khi Hoắc tổng biết chuyện này, cực kỳ tức giận. Lát nữa cậu đi vào, bất kể anh ta mắng cậu thế nào, cậu cũng đừng mạnh miệng cãi lại anh ta.”
“Được.”
“Lần này cậu cũng đừng cắn Hoắc tổng nữa.”
“Được.”
Cảnh Phạm tùy ý đáp.
Thật sự không thể trách cô quá kích động. Mức độ đáng ghét của tên Hoắc Cảnh Thành kia, quả thực người ngoài không hiểu được.
“Vậy cậu vào đi. Mình xuống lầu dưới chờ cậu.”
Cảnh Phạm gật đầu, muốn đi vào. Thịnh Gia Ngôn đột nhiên đưa tay kéo cô.
“Sao thế?” Cảnh Phạm hỏi.
Thịnh Gia Ngôn nghiêm túc nhìn cô: “Phạm Phạm, khi cậu sắp kích động, nhớ đến mình, nhớ đến Tiểu Chanh Tử. Nhượng bộ trước mặt ông chủ, đây chính là công việc.”
Trong lòng Cảnh Phạm nổi sóng.
Gia Ngôn nói không sai. Hiện tại cô căn bản không thể quật cường.
Cô gật đầu: “Mình biết rồi.”
Lần này, phải nghiêm túc.