“Dì, dì có lỗi gì?” Tiểu Chanh Tử khờ dại ngây thơ hỏi.
Trong lòng Cảnh Phạm đau đớn.
Cô làm sai cái gì? Từ rất rất nhiều năm trước bắt đầu yêu Hoắc Cảnh Thành, có lẽ đó chính là bắt đầu sai lầm. Sau đó, xảy ra chuyện năm năm trước, lại sai mười phần sai.
Cảnh Uyên vỗ vỗ vai Tiểu Chanh Tử, đau lòng nhìn Cảnh Phạm, thấp giọng an ủi: “Đừng để trong lòng.”
Cảnh Phạm không nói gì.
Ban ngày đi dạo bên ngoài một vòng với Tiểu Chanh Tử, đưa Tiểu Chanh Tử quay về Cảnh gia, sau khi về nhà mới gọi cho Cảnh Uyên.
“Tình huống Mộ Vãn bây giờ thế nào rồi?”
“Còn hôn mê bất tỉnh. Người Mộ gia và Hoắc gia đều ở đây.” Cảnh Uyên dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Anh ấy cũng ở đây.”
Cảnh Phạm cúi đầu ’ừ’ một tiếng, đoán được.
“Giờ Mộ Vãn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nghe nói, cho dù tỉnh lại, thân thể hơn phân nửa cũng sẽ để lại di chứng.” Cảnh Uyên cảm khái: “Đáng tiếc.”
Cảnh Phạm trong lòng có chút buồn bã.
Mộ Vãn là vì Hoắc Cảnh Thành mới tới Du Châu, mà Hoắc Cảnh Thành lại là vì mình, giờ có kết cục như vậy, trong lòng ai cũng không thoải mái.
Cúp máy, Cảnh Phạm ngồi trên sô pha ngây ngốc một lát, đợi đến khi dạ dày đau mới đứng dậy đến phòng bếp nấu cơm.
Một người ăn, tiện thể xem kịch bản.
Ăn xong, thu dọn xong, tắm rửa một cái, sớm lên giường ngủ.
Cô mệt mỏi nói không nên lời, cái loại mệt mỏi này từ trong tâm phát ra, mệt không phải thân thể mà là tâm.
Ga giường lúc trước, buổi tối hôm trước bị bọn họ lăn lộn đến không đành lòng nhìn thẳng, cho nên ngày hôm qua cô đã đổi. Nhưng giờ nằm trong chăn, phảng phất như còn có thể ngửi được mùi hương hơi thở người kia.
Điều này khiến cô nôn nóng bất an, khó mà yên ổn.
Theo bản năng nhìn về phía di động đầu giường, từ tối qua đến giờ vẫn luôn yên tĩnh.
Anh ngay cả một cuộc cũng chẳng gọi tới.
Cảnh Phạm trực tiếp tắt máy, nhắm mắt lại, túm chăm trùm qua đầu mình, nằm ngủ.
Nửa mê nửa tỉnh, dường như nghe thấy có người gõ cửa.
Mơ hồ túm lấy đồng hồ lên nhìn đã hơn mười giờ đêm.
Cô dừng một chút, tiếng đập cửa lại vang.
Mơ mơ màng màng tìm bộ quần áo phủ thêm. Nhìn qua mắt mèo, bên ngoài vẫn tối đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ.
Nghĩ nghĩ, vẫn là mở cửa.
Người đứng ngoài cửa khiến cô chần chờ một cái lát, sau đó buồn ngủ tỉnh hơn phân nửa.
Hoắc Cảnh Thành đang đứng ngoài cửa, dáng vẻ dường như cực kỳ mệt mỏi, trong màn đêm tăm tối lại càng có vẻ tiều tụy.
Trong lòng Cảnh Phạm nhói lên đau đớn, trên mặt lại thản nhiên hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Vào rồi nói.” Hoắc Cảnh Thành trầm mắt liếc nhìn cô một cái, muốn bước vào.
Cảnh Phạm không chịu nghiêng người cho anh vào, chỉ thản nhiên nói: “Hoắc tổng, tôi ngủ rồi, nếu anh có việc hôm khác lại đến đi.”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành u trầm nhìn chằm chằm vào cô: “Em gọi anh là gì?”
Ngữ khí này xa cách lạnh lùng, vô cùng chói tai.
“Thời gian không còn sớm, tôi muốn ngủ, anh cũng trở về đi.” Cảnh Phạm không đáp, chỉ nói vậy. Nói xong đóng cửa.
Tối qua anh không nói gì mà thất hứa, cô hơi tức giận.
Đóng cửa lại, cô đứng ở cửa đợi một lát, không nghe thấy tiếng đập cửa nữa.
Nghĩ, có lẽ anh đã đi rồi...
Cảnh Phạm quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt, cắn cắn môi.
Người này, thật sự là đáng ghét!
Lúc cô chờ, anh không lý do khiến cô chờ uổng công. Giờ thật vất vả mới ngủ được, anh lại đột nhiên xuất hiện, ồn ào khiến cô không còn muốn ngủ nữa.