Anh thế mà lại không dùng thang máy chuyên dụng.
“Chào buổi sáng.” - Tô Vân cất tiếng chào.
“Chào buổi sáng, trưởng phòng Tô.” - Lục Kiến Minh đang đi sau Hoắc Cảnh Thành đáp lời, quay sang gật đầu với Cảnh Phạm: “Chào buổi sáng.”
Cảnh Phạm miễn cưỡng cong môi cười cười: “Chào buổi sáng.”
Hoắc Cảnh Thành từ đầu đến giờ vẫn không nói tiếng nào, nhìn chằm chằm gò má cô không chớp sau đó cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt u ám: “Có vào không?”
Tô Vân giật giật tay Cảnh Phạm: “Mau vào đi, đừng làm Hoắc tổng trễ giờ.”
Cô lén lút nháy mắt ra hiệu với Cảnh Phạm.
Cảnh Phạm đương nhiên biết Tô Vân có ý tốt.
“Trưởng phòng Tô, cô lên trước đi. Tôi chợt nhớ ra mình còn chút việc.”
“Cảnh Phạm!” - Tô Vân nắm chặt tay cô, không nói lời nào đã đẩy cô vào trong thang máy.
Cảnh Phạm bị đẩy về phía trước, dưới chân lảo đảo một bước, thân thể va vào lồng ngực Hoắc Cảnh Thành.
Hương thơm quen thuộc phút chốc tràn ngập khoang mũi.
Hoắc Cảnh Thành nheo mắt liếc cô, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy cô nhanh chóng lắc mình đứng sang một bên.
“Xin lỗi.” - Cảnh Phạm cũng không nhìn anh, từ trong miệng lạnh lùng thốt ra hai từ, không một chút ôn nhu tựa như bọn họ chỉ là hai người xa lạ.
Tốc độ lẩn tránh anh nhanh đến mức cứ như sợ rằng sẽ cùng anh dính phải một chút quan hệ nào đó.
Hoắc Cảnh Thành sa sầm mặt, môi mỏng mân thành một đường thẳng.
Tô Vân cũng nhanh chóng bước vào thang máy đứng sau lưng Cảnh Phạm.
Không biết có phải ảo giác của cô không nhưng Tô Vân luôn cảm thấy áp suất trong thang máy thấp đến đáng sợ. Sắc mặt của Hoắc tổng cũng tựa hồ khó coi hơn lúc nãy rất nhiều.
Cô lặng yên kéo kéo tay Cảnh Phạm, liếc nhìn người kia, ý tứ rất rõ ràng.
Cảnh Phạm lại làm như không biết gì, ngửa đầu nhìn những con số đang không ngừng nhảy trên bảng điện tử.
Đây là lần đầu tiên cô cảm giác thang máy đi chậm đến thế.
“Hoắc tổng.”
Rốt cục, Tô Vân nhịn không được, chủ động phá vỡ không khí trầm mặc trong thang máy.
Hoắc Cảnh Thành nửa nghiêng người, nhìn Tô Vân.
Tô Vân kéo Cảnh Phạm lại: “Hoắc tổng, Cảnh Phạm kỳ thực vẫn luôn rất muốn xin lỗi anh. Cô ấy vừa nãy còn nói với tôi muốn tìm một cơ hội nói chuyện rõ ràng cùng anh, nói lời xin lỗi. Hi vọng anh có thể tha thứ cho cô ấy.”
Tô Vân không biết rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì thế nhưng người có lỗi nhất định là Cảnh Phạm.
“...” - Cảnh Phạm câm nín. Cô nói như vậy lúc nào hả?
“Thật sao?” Hoắc Cảnh Thành mặt không cảm xúc hỏi một tiếng, ánh mắt quét trên mặt Cảnh Phạm: “Các cô lại đang chơi trò gì sao?”
Trái tim cô đau đớn vô cùng nhưng vẫn quật cường đứng thẳng, cong môi cười: “Hoắc tổng anh minh như thế sao tôi lại dám chơi trò gì trước mặt anh?”
Hoắc Cảnh Thành nheo mắt nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt kia, cao thâm khó dò, chẳng biết là giận hay vui, nhìn chăm chú đến nỗi khiến cô có chút không chống nổi.
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, anh đột nhiên bước đến, áp sát vào cô.
Thân ảnh cao lớn bao phủ quanh người. Hô hấp Cảnh Phạm thoáng ngừng lại, theo bản năng lùi về sau, tấm lưng mảnh khảnh dựa sát vào thành thang máy lạnh lẽo.
“Vì muốn tôi giúp cô được hoạt động lại, cô lại giả vờ đến với tôi, giả vờ ôn nhu, giả vờ săn sóc, hiện tại lại còn làm bộ biết điều?” - Hoắc Cảnh Thành một tay chống lên vách thang máy, từ trên cao nhìn xuống như thể đang vây cô vào giữa mình và thang máy: “Nếu tôi không làm điều cô muốn, cô còn nghĩ ra trò gì khác không?”
Người này, không ngờ lại nghĩ về cô tệ đến thế.
Cảnh Phạm nhếch môi: “Xem ra, Hoắc tổng dù sao vẫn rất biết tự lượng sức mình. Anh cũng biết mà, nếu không phải anh đóng băng hoạt động của tôi, tôi cũng lười diễn kịch trước mặt anh.”
Tô Vân đứng bên cạnh tức đến trợn mắt.
Con bé này, nói ngu ngốc cái gì thế!