Một bên khác.
Ngày đầu tiên làm việc của Hoắc Cảnh Thành quá căng thẳng. Ngày hôm sau, anh bị đưa trực tiếp vào bệnh viện.
Hoắc Cảnh Thành mê mang nằm trong bệnh viện hai ngày. Ngày thứ ba thật vất vả tỉnh táo một chút, anh đã ngay lập tức chính rút điện thoại ra.
Màn hình điện thoại hiển thị một số lượng lớn cuộc gọi nhỡ.
Tìm nửa ngày, anh lại không tìm được số điện thoại mình muốn thấy.
Sắc mặt đen thui, anh hỏi Lục Kiến Minh: “Cảnh Phạm có gọi cho tôi không?”
Lục Kiến Minh đang đem sắp xếp tu liệu về hạng mục cho anh xem qua, nghe nói như thế, động tác dừng lại, lắc đầu: “Không có.”
“Một cú điện thoại cũng không?”
Lục Kiến Minh thoáng nhìn sắc mặt âm trầm của BOSS, cảm thấy đáp án này đối với anh mà nói có thể quá mức tàn nhẫn, lỡ như tim không chịu nổi thì làm sao bây giờ? Suy nghĩ một chút, anh uyển chuyển trả lời: “Có thể...Cảnh tiểu thư gần đây cũng khá bận? Kênh Giải trí có nói đoàn phim “Đại Tần” đã bắt đầu quay một lần nữa. Tôi đoán Cảnh tiểu thư đã tiến vào đoàn.”
Ai ngờ lời an ủi này lại gây hiệu ứng ngược.
Anh đi công tác sẽ cố ý nói cho cô biết. Vậy mà, cô tiến vào đoàn phim lại một cú điện thoại cũng không gọi.
Cảm giác bị ngó lơ vô cùng khó chịu.
Cầm điện thoại lên, anh bấm nhanh một dãy số. Thế nhưng, bấm vài số, Hoắc Cảnh Thành lại ném điện thoại sang một bên.
Cô ấy đã từng nói, đừng dây dưa nhau nữa. Hóa ra, không cần kết thúc, cô ấy cũng đã làm được điều đó rất tốt!
Hiện tại, người muốn dây dưa lại là anh.
Trong ngực như tích tụ một luồng khí nhưng sự kiêu ngạo lại khiến anh không thể phát tiết ra ngoài được.
Vào lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh không nhúc nhích.
“Hoắc tổng, điện thoại của ngài reo kìa.” Lục Kiến Minh nhắc nhở: “Nói không chừng là Cảnh Phạm gọi đấy.”
“Thật sao?” Hoắc Cảnh Thành mày giật giật.
Anh chính là cố ý bắt bên kia chờ đến sốt ruột, động tác chậm rãi đi đến cầm điện thoại lên. Thế nhưng, ngay lúc ấy, mày lại nhướng cao.
Là mẹ anh gọi đến.
“Sao vậy? Không phải Cảnh tiểu thư sao?”
Hoắc Cảnh Thành vứt tập hồ sơ cho Lục Kiến Minh, mới ấn nút nhận cuộc gọi.
Còn chưa mở miệng, Văn Bái bên kia đã lên tiếng trước: “Cảnh Thành, sáng mai đến bệnh viện một chuyến!”
“Làm sao vậy?”
“Mộ Vãn tỉnh rồi.” Văn Bái thở dài: “Ngày hôm nay mẹ và ông nội con đã đến phòng bệnh Mộ Vãn. Con bé vừa tỉnh, còn chưa biết chuyện chân của mình...Mộ thúc và Mộ thẩm của con hôm nay đến bệnh viện thăm, khóc cũng không dám khóc trước mặt con bé, vừa ra khỏi phòng bệnh liền khóc lớn một trận. Mẹ đứng nhìn, trong lòng cũng không dễ chịu. Nếu không phải vì con, con bé cũng sẽ không trở thành như vậy. Đối với mẹ, tất cả đều là lỗi của Cảnh Phạm ——”
“Mẹ, mẹ chỉ nên nói chuyện của Mộ Vãn thôi, đừng xé to ra.” Anh tức thời ngắt lời bà. Anh không muốn nghe những lời buộc tội vô lý đó.
“Con lại che chở cho cô ta! Sao con không nghĩ đến Mộ Vãn cũng đáng thương như thế! Mẹ đã từng trải qua nỗi đau mất con, vì vậy, mẹ đặc biệt hiểu được tâm trạng của Mộ thúc và mộ thẩm hiện giờ. Ngày mai nhất định phải nói sự thật cho Mộ Vãn biết, mẹ sợ con bé không chịu nổi đả kích. Thế nên, con tạm thời dừng công việc mấy ngày nay lại, ở bên cạnh chăm sóc con bé đừng để nó làm chuyện gì dại dột.”
“Con biết rồi, ngày mai con sẽ trở về.”
Không nói thêm gì nữa, Hoắc Cảnh Thành cúp điện thoại.
Một lúc lâu sau, anh nằm trên giường bệnh, vẻ mặt ủ dột.
Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng ngột ngạt.
Lục Kiến Minh dò xét hỏi: “Hoắc tổng, không sao chứ?”
“Nội trong ngày hôm nay giải quyết mọi công việc còn tồn đọng. Sáng sớm mai chúng ta sẽ bay về thành Bắc.”
“Thế nhưng, công việc còn nhiều lắm, e rằng không thể làm hết trong một ngày được.”
“Vậy thì làm suốt đêm.” Hoắc Cảnh Thành từ giường bệnh đứng dậy: “Đem tất cả hồ sơ đặt lên bàn, báo những người khác sẵn sàng đợi lệnh, có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại để bọn họ báo cáo công tác.”