Hoắc Tranh bị hôn có chút thở không thông thuận.
Anh quá bá đạo.
Cái loại bá đạo đó, lại cực kỳ cực đoan.
Anh như hận không thể hút linh hồn của cô ra khỏi vỏ vậy.
Hoắc Tranh đè tay lên bả vai của anh, đẩy anh ra.
Nhưng mà, sức lực của cô sao có thể so với người đàn ông ngang ngược trước mặt này.
Cô càng khước từ, anh càng thô bạo.
Anh ôm lấy cô, nâng thân thể của cô cao lên, buộc cô phải dạng hai chân ra quấn lấy ngang hông của anh.
Nụ hôn nóng bỏng, lại chưa từng buông lỏng, lần nữa ép sát vào cô.
Không biết đã bao lâu rồi cô không tiếp xúc thân mật với người đàn ông này như vậy?
Quá lâu... Quá lâu rồi...
Lâu đến nỗi, cô còn cho rằng mình đã sớm quên mất hơi thở của người đàn ông này.
Bây giờ, răng môi của cả hai dây dưa lẫn nhau, cô mới biết, thì ra, nhiều năm như vậy, thật ra thì chưa phút giây nào cô từng quên...
Chẳng qua là, bọn họ cũng đã thay đổi.
Nụ hôn nóng bỏng của hai người, đã từng, mang đến bao đam mê say đắm, như muốn cho mình và đối phương hòa làm một thể.
Nhưng mà, nụ hôn lúc này của hai người, mang theo giận hờn, xen lẫn oán hận, lại đầy không cam lòng. Thậm chí, còn như đang trả thù và trút bỏ.
Trút bỏ cái gì?
Hoắc Tranh không biết người đàn ông này sẽ trút bỏ cái gì ở giữa môi của mình, nhưng mà, cô muốn thổ lộ nỗi nhớ nhung.
Nỗi nhớ nhung vô hạn nhiều năm qua.
Không còn khí lực để khước từ nữa, Hoắc Tranh rên lên, cô vòng hai tay qua ôm lấy cổ anh, nóng bỏng đáp lại.
Sự đáp lại của cô, khiến Quản Huyền Minh như đột nhiên tỉnh táo lại, anh tách môi mình ra khỏi môi cô.
Anh ôm cô đi vào, chân dài đá lên cánh cửa.
Anh ấn cô ở trên tường, níu tay cô lại: “Lấy tay... Cho tôi.”
Giọng nói đã khàn khàn tới cực điểm.
Vẻ mặt của anh, như thống khổ đến cực hạn.
Hoắc Tranh ngẩn ra.
Sau đó, cô sáng tỏ.
“Quản Huyền Minh, anh uống thuốc hả?”
“Nếu không, cô cho rằng tại sao tôi lại tới đây tìm cô?” Quản Huyền Minh lạnh lùng nói.
Tối nay, quả thật là anh đã bị người ta mưu hại.
Cũng không phải là anh không biết —— đối phương tính làm gì với anh!
Thế nhưng, cuối cùng anh lại vẫn để sai lầm đó diễn ra, chủ động cắn câu.
Nếu không, sao anh có lý do, đứng ở trước cánh cửa này?
Hoắc Tranh hiểu. Hiển nhiên, người đàn ông này tới tìm mình để phát tiết.
Thứ nóng bỏng cọ vào tay cô, khiến cả người cô cũng dần nóng lên. Cô hỏi: “Anh chắc chắn... chỉ cần tay?”
“Đừng nói nhảm nữa.” Anh không còn chút kiên nhẫn nào.
Thật ra thì, anh rất muốn xử tử người phụ nữ này ngay tại chỗ.
Nhưng mà, lực khắc chế và sức nhẫn nại vẫn luôn là niềm tự hào của anh. Nhiều năm như vậy còn nhịn được, thì sao lúc này lại không nhịn được?
Hoắc Tranh mỉm cười: “Quản tổng, trước kia anh cũng không phải là người như vậy.”
Cô cố tình nở nụ cười quyến rũ lại câu hồn. Nhưng lại không mang dáng vẻ nói năng tùy tiện chút nào: “Anh chắc chắn, chỉ dùng tay thôi là có thể thỏa mãn được anh?”
“Làm sao, muốn ngủ với tôi?” ánh mắt tràn đầy dục vọng của Quản Huyền Minh, hiếm khi mang theo nhiều cảm xúc đến vậy.
Hoắc tranh cố ý lấy tay lướt qua ở trên người anh, chọc cho anh khó chịu: “Vóc người của Quản tổng rất đẹp. Nếu thật sự ngủ với anh, có vẻ như tôi cũng không thua thiệt gì.”
Khuôn mặt nóng bỏng của Quản Huyền Minh, dán vào mặt cô.
Môi, cắn lấy rái tai trắng như tuyết của cô: “Hoắc Tranh, bây giờ cô còn chưa xứng để tôi ngủ với cô.”
Sắc mặt của Hoắc Tranh chợt thay đổi.
Cảm giác khó chịu vì bị làm nhục khiến cô thu hồi nụ cười trên mặt lại.
Kể cả tay, cũng rút về.
“Anh cứ chờ ở đây, tôi sẽ gọi phụ nữ đến cho anh.” Hoắc Tranh đẩy người đàn ông trước mặt ra: “Người chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp, các cô ấy nhất định có thể thỏa mãn được Quản tổng. Được rồi, anh muốn mấy người? Hai người, đủ không?”
Mấy cái đầu cô ấy!
Quản Huyền Minh hoàn toàn bị chọc giận, lửa giận bùng cháy trong mắt anh.