Tuyệt, tôi biết anh là thật lòng, anh em ủng hộ anh.
Lúc này, Mạc Thanh Yên bưng hai tô mì đi ra, để xuống trước mặt hai người. Sau đó vội vàng dấu tay ra sau lưng, "Các anh ăn đi, tôi đi vớt trứng."
Mu bàn tay cô bị rộp đỏ cả lên nên không muốn cho bọn họ biết, bằng không chứng tỏ bản thân thật sự là ngu ngốc.
Lãnh Nhiên nhìn qua bát bên cạnh, thậm chí còn bị cháy khét lẹt, hơn nữa sợi mị kết dính thành cục, nhìn thôi cũng thấy không thuận rồi.
Vì thế liền hỏi cô, "Tiểu Yên, cô xem mì này sao mà thấy giống bánh bao vậy?"
Hỏi xong lại nghe thấy âm thanh Lệ Đình Tuyệt ăn mì với bộ dáng có vẻ đồ ăn rất ngon. Vì thế cũng cầm đũa gắp bỏ vào miệng, sau đó đều phun toàn bộ ra ngoài.
Nước, nước, tôi muốn uống nước.
Lệ Đình Tuyệt đưa cho anh ta một bình nước, anh ta lập tức vặn mở bình nước dốc thẳng vào miệng.
Phì phì phì, cái này cũng quá mặn rồi đi?
Nói xong anh ta lại đổ thêm một ngụm, "Tuyệt, anh đừng ăn nữa, hương vị này quả thật quá mức kinh khủng."
Lệ Đình Tuyệt vẫn mặc kệ anh ta, ăn hết toàn bộ bát mì, sau đó uống trọn một bình nước.
Khi Mạc Thanh Yên bóc trứng gà xong rồi đi ra thì nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt đã ăn xong còn Lãnh Nhiên vẫn chưa động miếng nào.
Ăn ngon chứ? Lần đầu tiên làm cho nên có vẻ hương vị cũng không được tốt lắm.
Rất...
Anh ta đang chuẩn bị muốn nói rất khó ăn, chân đã bị đạp mạnh một phát làm cho lời anh ta đang định nói nuốt ngược trở lại
Ngon,ngon chứ.
Mạc Thanh Yên lấy khăn bao trứng gà lại chà mắt cho Lệ Đình Tuyệt, động tác rất dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, ánh mắt hướng về phía đôi mắt của anh. Vừa chà xát vừa nói: "Cái này rất hữu dụng, trước đây chị Trần cũng làm như vậy giúp tôi."
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt cũng dừng lại trên khuôn mặt cô, nghe thấy vậy, mày nhẹ nhàng chau lại.
Trước đây em rất hay bị thương hả?
Ánh mắt Mạc Thanh Yên hoảng hốt, "À, là chuyện trong quá khứ, ai mà lần đầu tiên đánh nhau cũng sẽ bị đánh thôi?"
Nghĩ đến lúc đó bản thân nhu nhược bị người ta tấn công cô liền bỏ chạy, căn bản không dám đáp trả cho nên thường xuyên bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.
Lãnh Nhiên, cậu ăn nhanh đi, vừa nãy không phải kêu rất đói sao?
Cô thấy Lãnh Nhiên hoàn toàn không động đũa liền có lòng tốt mở miệng nhắc nhở anh ta.
Lãnh Nhiên nhăn mặt, "Tôi có thể không ăn được không?"
Không được.
Giọng nói lạnh băng của người đàn ông nào đó vang lên khiến Lãnh Nhiên thật sự tuyệt vọng. Tên gia hỏa này, là có ý cứng rắn bắt ép anh ta phải ăn đây mà.
Mạc Thanh Yên vừa chà mắt cho anh vừa lên tiếng: "Không ngon à?"
Tiếp đến là con ngươi lạnh lẽo tà ác của người đó quét sang, anh ta nhanh chóng đáp lời.
Ngon
Vậy nên đành cầm đũa lên và bắt đầu ăn, cảm thấy mỗi một miếng anh ta ăn cứ như mình sẽ chết đến nơi vậy. Vừa mặn vừa đắng, đây quả thật là thứ đồ khó ăn nhất mà hắn từng ăn. Thật khủng bố, có mấy sợi cứng ngăng ngắc kiểu như còn chưa kịp ngấm nước.
Nghe thấy tiếng anh ta nhai nuốt khiến ánh mắt Mạc Thanh Yên cau chặt.
Sao lại là loại âm thanh này, mì không phải là mềm sao?
Bàn tay Lệ Đình Tuyệt kéo mặt cô quay lại, "Nhìn tôi được rồi, kệ anh ta đi."
Lãnh Nhiên căng da đầu ra mà ăn, nước mắt tung hoành ngang dọc.
Sau khi chà xong hai quả trứng gà nóng hổi, mắt Lệ Đình Tuyệt bớt sưng đi nhiều. Mạc Thanh Yên nhướn mày, "Ừm, đỡ nhiều rồi, tôi nói rồi mà phương pháp này rất hữu dụng."
Thời điểm cô dọn dẹp đống bát đũa của anh, Lệ Đình Tuyệt phát hiện mu bàn tay của cô bị thương liền kéo tay cô lại.
Vừa nãy bị bỏng à? Con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô.
Mạc Thanh Yên có chút ngượng ngùng đang muốn giấu ra đằng sau nhưng bị anh giữ lại. Đáy mắt anh hiện lên một tia đau lòng, sau đó nói với giọng mệnh lệnh.
Lãnh Nhiên ăn hết mì đi cả canh cũng không được phép bỏ thừa.