"Anh họ, cuối cùng anh cũng đã đến, công ty giải trí của em sắp không trụ nổi nữa rồi. "
Bởi vì giá cổ phiếu tụt thảm hại, anh ta vội chạy đến diễn trò mèo khóc chuột.
Lệ Đình Tuyệt cười lạnh: "Ông nội, ông xem, chú cùng các em nhanh như vậy đã chạy đến phòng làm việc của cháu hưng sư vấn tội, có phải là muốn đến lấy vị trí người thừa kế này của cháu hay không? "
Anh từng bước,từng bước đi qua, người Lệ gia anh đã sớm hiểu rõ. Người nào người nấy đều một dạng.
Hạ độc một đứa bé, muốn hắn phải chết. Loại người ác độc này, anh nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Vì đứa nhỏ (??? Mất chương 59 nên chẳng biết nói đến ai nữa), cũng là vì chính bản thân mình.
Anh nghiến răng, khuôn mặt lạnh lẽo đến nỗi khiến cho người ta có loại cảm giác giống như mưa gió sắp đến.
Những người đối diện nghe anh nói, từng người đều hết sức kích động, cho rằng Lệ lão gia tử thật sự sẽ tước đi vị trí người thừa kế của Lệ Đình Tuyệt. Nói không chừng một trong số bọn họ sẽ là trở thành người thừa kế tiếp theo.
"Nói linh tinh, cháu là trưởng tôn, đây là gia quy của Lệ gia hàng trăm năm nay, ai dám thay đổi? "
Lệ lão gia tử gầm nhẹ một tiếng, khí thế quyết đoán như ngày xưa vẫn còn khiến cho mọi người run rẩy. Ai cũng âm thầm e ngại, muốn lật đổ Lệ Đình Tuyệt đúng là không phải một chuyện dễ dàng.
Ngữ khí của Lệ lão gia tử mềm hơn, nói: "Tuyệt, chuyện ngày hôm nay, ông nội đã có phương án giải quyết, ông đến đây là để nói với cháu chuyện này, không phải hưng sư vấn tội. "
Những người khác nghe vậy cũng biết lần này đến muốn xem chuyện vui là không thể được rồi. Lệ Dạ Kiêu cũng tính sai, cứ tưởng chuyện Lệ Dạ Đình làm lần này sẽ khiến ông nội mất hứng, không nghĩ tới…
Ánh mắt anh ta nhìn Lệ Đình Tuyệt càng thêm âm trầm, mà khi Lệ Đình Tuyệt quay lại nhìn anh ta, ánh mắt anh ta lại tràn đầy ngả ngớn, giống như đang nói "Lão tử không sợ anh. "
"Ông nội, cháu còn có chút việc, cháu đi trước. "
Lệ Dạ Kiêu đứng lên nói với lão gia tử, sau đó rời đi.
Những người khác cũng theo chân Lệ Dạ Kiêu, cũng nhao nhao chào lão gia tử, cắp đuôi trở về.
Cuối cùng, trong văn phòng chỉ còn lại Lệ Đình Tuyệt, Lệ lão gia tử cùng với chú Trần - thân tín của Lệ lão gia tử.
Anh ngồi vào ghế đối diện Lệ lão gia tử, thần sắc tự nhiên: "Ông nội, loại tin tức này đều là do bọn paparazi tung ra, ông không cần để trong lòng. "
Ông biết rõ Lệ Đình Tuyệt ngồi vào cái ghế người thừa kế này cũng không dễ dàng, bao nhiêu người ngóng trông anh xảy ra vấn đề để xem trò hay.
"Tuyệt, chuyện lần này không đơn giản như vậy, hai nhà Lệ - Mạc vừa giải trừ hôn ước đã xảy ra việc như thế này. Người khác nghĩ về con thế nào không quan trọng, nhưng mặt mũi của Lệ gia không thể hủy. "
Lệ Đình Tuyệ cười khẽ một tiếng, khuôn mặt tà khí của anh có một tia khó hiểu.
"Hai ngày nữa chuyện này sẽ phai nhạt, tất cả mọi người rồi sẽ quên chuyện này, hay là cháu cho người rút tất cả tin tức hôm nay xuống,như vậy được rồi chứ. "
Lệ lão gia đưa tay ra hiệu cho chú Trần: "Đưa ảnh chụp cho nó nhìn, đây là tiểu thư nhà họ Uông, cháu mau chóng sắp xếp đính hôn với nó. Uông - Lệ hai nhà cường cường liên thủ, không ai dám có ý kiến, đây là biện pháp tốt nhất. "
Thực lực của Uông gia mạnh hơn Mạc gia, vì vậy mọi người sẽ cảm thấy Uông gia xứng với Lệ gia mà sẽ không cảm thấy Lệ Đình Tuyệt quá bạc tình.
Lệ Đình Tuyệt ngay cả liếc mắt cùng không thèm nhìn tấm ảnh chụp kia, thanh âm lạnh lùng nói:
"Lão gia tử, cháu không muốn đính hôn một lần nữa, cũng không muốn kết hôn sớm như vậy. Nếu như ngài cứ tiếp tục epa châu, cháu chỉ lấy một người phụ nữ duy nhất, đó chính là Mạc Thanh Yên."
Lệ lão gia tử nghe được câu này suýt chút nữa nổi giận: "Vừa cùng Mạc gia giải trừ hôn ước, cháu lại muốn lấy Mạc Thanh Yên, đây không phải là tự vả vào mặt mình hay sao? "