Tuy rằng thiếu chút nữa cô ta đã thành vợ của hắn, nhưng người đàn ông đó chưa từng nói chuyện với cô ta một câu. Chứ đừng nói đến việc tiếp xúc thân mật với hắn, càng nghĩ càng tức, ánh mắt càng ngày càng nham hiểm.
Mạc Thanh Yên thấy người phía sau đã bị hắn bỏ xa rồi, cô cũng dừng lại không đi nữa.
"Bọn họ đều không ở đây, không cần đóng kịch nữa."
Cô bỏ tay hắn ra, sự tức giận trong lòng vẫn còn, trừng mắt nhìn hắn. Sau đó liền muốn đi, Lệ Đình Tuyệt nắm lấy tay cô kéo vào trong lòng. Hắn cười bỉ ổi, "Có cần tôi nói với ông nội, hôn ước không huỷ bỏ không?"
Nghe thấy vậy, cô càng tức giận: "Tuỳ anh, chỉ cần anh cưới, tôi lại đến phá đám."
"A, không nỡ rời tôi sao?"
Hắn khẽ cười một tiếng, con ngươi lộ ra tia sáng, càng ngày càng trêu ghẹo người khác.
Mạc Thanh Yên không muốn đùa giỡn với hắn, vì thế liền nắm hai tay lại đấm lên mặt hắn, sau khi hắn bị đánh liền lùi lại một bước. Hắn giơ tay lên xoa mặt mình, "Không đau, có điều, tôi thích hai quả này của cô."
Dứt lời nét mặt hắn trở nên nghiêm túc, "Tôi muốn nói là hôn ước với cô, tôi muốn cưới cô."
Lời này vừa nói ra Mạc Thanh Yên hoàn toàn lặng người, hôn ước, năm năm trước. Tuy nói trả thù này là trước đây cô muốn, nhưng giờ lại không muốn nữa.
"Lệ thiếu, anh thấy cái sừng trên đầu anh chưa đủ to sao? Vẫn muốn mọc sừng nữa sao?"
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt rất sắc bén, thò tay ra nắm lấy cổ tay cô.
" Mạc Thanh Yên, từ nay về sau, em chỉ có thể là của anh, nhớ kỹ là, nếu để người khác động vào em, anh nhất định sẽ khiến người đó sống không bằng chết."
Nói xong hắn buông tay cô, giữ khoảng cách nhất định với cô, hơn nửa vẻ mặt càng lạnh hơn, rồi giơ tay ho nhẹ vài tiếng.
"Tuyệt, mấy ngày hôm nay đều không về."
Một phụ nữ mặc đồ tây màu lam nhạt cười nói, đi cùng cô là một người đàn ông cao lớn như Lệ Đình Tuyệt, ánh mắt rất dữ tợn, khi nhìn người khác, khoé miệng có chút oán hận.
Tuy rằng nhìn cũng rất đẹp trai, nhưng vẫn kém hơn Lệ Đình Tuyệt.
"Nhị thẩm."
Hắn thản nhiên gọi một tiếng, mà người đàn ông bên cạnh cô ta lại nhìn về phía Mạc Thanh Yên.
"Cô chính là Mạc Thanh Yên năm đó lừa anh tôi sao?"
Sắc mặt Mạc Thanh Yên khẽ thay đổi, ngữ khí mà người đàn ông này nói rất không vui. Hơn nữa ánh mắt hắn khi nhìn người khác rất sắc bén, vừa nhìn đã thấy diễn.
Lệ Đình Tuyệt cười mà như không cười, "Lệ Dạ Kiêu, cho dù cô ấy là ai, hom nay cô ấy cũng là khách quý ông nội mời tới, ngữ khí thế này với khách, em cảm thấy ông nội sẽ nghĩ như thế nào?"
Giữa hai người cảm giác như không phải anh em, đến mười phần là chiến tranh.
Lệ Đình Tuyệt dắt tay Mạc Thanh Yên, "Mạc tiểu thư, ông nội bảo tôi đưa cô đi chèo thuyền, còn không mau đi."
Giọng nói trầm thấp lộ ra khi thế thu hút người khác, Mạc Thanh Yên nhanh chóng đi theo hắn.
Ánh mắt Lệ Dạ Kiêu vẫn nhìn theo hai người, lạnh nhạt hỏi mẹ mình Trương Thi Họa, "Hắn còn có thể kiêu ngạo bao lâu?"
Trương Thi Họa lắc đầu, bà ta cũng không biết, tại sao hắn vẫn luôn không sao. Thuốc đó uống mười năm so với hắn mà nói, dù thế nào cũng không sống nổi.
" Mẹ cũng không biết."
Lệ Dạ Kiêu mím môi, "Mẹ không thấy hắn đã thay đổi, không giống với Lệ Đình Tuyệt trước đây?"
Hắn luôn điều tra Lệ Đình Tuyệt, nhưng một chút manh mối cũng không có. Người kế thừa Lệ gia nhất định là cháu đích tôn, cho nên hắn luôn hận trong lòng.
Chỉ cần Lệ Đình Tuyệt biến mất, hắn sẽ danh chính ngôn thuận thành người thừa kế.