Nghe thấy lời của Lệ Đình Tuyệt, cô càng tức giận muốn chết, cô vẫn chưa nghĩ qua muốn gặp gỡ người nhà của hắn. Mà giữa hai người bọn họ căn bản là không có chuyện gì, tối qua, tối qua….
Nghĩ đến đây, cô cũng không biết nên giải thích thế nào.
Chỉ cần gặp phải người đàn ông này, cô liền trở nên không giống chính mình rồi.
Ai.
Vươn tay lấy quần áo, thế nhưng phát hiện nó đã bị rách thành nhiều mảnh rồi, không nhịn được bĩu môi.
Lệ Đình Tuyệt, anh xem xem quần áo của tôi.
Mà Lệ Đình Tuyệt bước xuống giường như chỗ không người, đường cong da thịt hấp dẫn của đàn ông bạo lộ không chút nghi ngờ. Điểm trí mạng nhất là đặc trưng của đàn ông buổi sáng, khiến Mạc Thành Yên giật mình há miệng.
Mắt mở lớn, trong đầu lóe lên chuyện tối qua, còn tốt cô kêu dừng đúng lúc, nếu không, nếu không bản thân làm sao chịu đựng nổi.
Lệ Đình Tuyệt lấy một cái áo ngủ màu đen bằng tơ tằm kế bên khoác lên người, phát hiện cô vẫn nhìn hắn, vì thế cười nhẹ.
Thích như vậy, vì sao tối qua muốn từ chối?
Bên dưới đầu tóc lộn xộn là khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt, Mạc Thanh Yên liền vội dời tầm mắt.
Ai thích chứ, anh thật đúng là tự luyến. Có điều, cũng không thế nào, quá nhỏ rồi.
Khẩu thị tâm phi nói xong, sau đó nhìn thấy sắc mặt hắn ta trầm xuống, dường như tức giận rồi. Cô mau chóng ôm lấy chăn quấn chặt chính mình, nhịn không được nở nụ cười.
Người đàn ông sắc mặt vốn không tốt, sau khi nhìn thấy nụ cười của cô, khí sắc dần dần tốt trở lại, con mắt cũng càng phát ra ánh sáng. Hắn hy vọng cô luôn vui vẻ như vậy, nét mặt tươi cười đều thuộc về cô.
Bên trong có quần áo của em, chính mình tự chọn.
Sau đó liền đi vào buồng tắm, thanh âm so với bất cứ thời điểm nào trong quá khứ đều dịu dàng hơn bao giờ hết, khiến Mạc Thanh Yên đều cảm thấy có chút thất vọng, tưởng hắn ta tức giận sẽ đến trừng trị cô.
Nửa giờ sau, hai người mới đi ra khỏi phòng, Mạc Thanh Yên chọn bộ váy liền áo thay đổi màu từ tím thành màu phấn, đôi giày cao gót 5 cm, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Lệ Đình Tuyệt mặc một thân âu phục màu đen, thân cao chân dài đi phía sau cô. Nhìn thấy dáng người yểu điệu của cô, liền với tay ôm lấy người trong lòng.
Tiểu Yên, bà nội rất thích em, tôi không muốn để bà thất vọng.
Thật ra hắn cũng có ý nghĩ riêng, để bà nội nhận định cô, cũng để Mạc Thanh Yên bất đắc dĩ phải diễn vai bạn gái của hắn, hắn chính là muốn cùng cô kéo lên quan hệ.
Mạc Thanh Yên chuyển mắt, có chút không tình nguyện.
Cơ thể bà nội tôi không tốt, không thể chịu nổi kích thích. Hắn bổ sung thêm.
Mạc Thanh Yên cắn môi, cũng không thể bất chấp sức khỏe bà nội người ta, mà đều nhìn thấy dáng vẻ đó của bọn họ rồi, nếu như cô phủ nhận, có phải sẽ bị cho rằng là loại phụ nữ không đoan chính kia không.
Ai, ngẫm lại từng hình ảnh ban nãy, thật là không có cách nào giải thích.
Hai người tới nhà ăn, Lệ Đình Tuyệt ấn Mạc Thanh Yên ngồi xuống vị trí kế bên bà nội.
Bà nội, hôm nay thế nào đến đây sớm vậy?
Con không đi thăm ta, ta liền đến nhìn con.
Lệ lão thái thái một mực nhìn Mạc Thanh Yên, gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa, mắt to, sống mũi cao. Bộ dạng không tồi, tướng mạo có phúc. Ánh mắt nhìn xuống eo, quá gầy rồi, phải tẩm bổ, nếu không làm sao sinh chắt cho bà được.
Lệ lão thái thái nghĩ đến Uông Lạc Lạc, cũng rất thích con bé kia, nhưng mà Tuyệt không thích, cũng khó trách. Có một cô gái xinh đẹp như vậy, tim đều bị giữ lại ở đây rồi.
Mạc Thanh Yên đỏ mặt chào hỏi bà "Chào bà nội!"
Lệ Đình Tuyệt ngồi đối diện với cô, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, hé miệng cười.
Bà nội, bà cứ chăm chăm nhìn cô ấy như thế, cô ấy sau này đều không dám đến nữa rồi.
Lệ lão thái thái cười thu hồi tầm mắt "Biết rồi, bà nội không phải là thích con bé sao, mới nhìn nó như vậy. Có điều, con bé gọi là gì thế?"
Bà kêu cô ấy Tiểu Yên là được rồi.
Lệ Đình Tuyệt tao nhã dùng bữa sáng, sau đó đáp lại bà một câu.
Mạc Thanh Yên cũng dùng bữa sáng, bà không nhìn chăm chăm cô nữa, cô liền dễ chịu hơn nhiều. Thật ra không phải là cô thẹn thùng, mà là vì một màn xấu hổ trong phòng kia, mới có thể xuất hiện dáng vẻ này.